Anh đang làm rất nhiều thứ rồi, mà anh không biết. Đó là làm mà không làm rồi. […] Giống như, anh thấy ai đó cần cứu trợ từ thiện, và anh bố thí, nhưng anh không chấp vào trải nghiệm đó, nói: “Ồ! Tôi đã cho ông ấy mười đô la”. […] Rồi, cũng theo ý nghĩa đó, anh có thể làm việc hướng tới điều đó. (Dạ con hiểu.) Còn không, “làm mà không làm” là có mục đích cao hơn, ý nghĩa cao hơn. Rồi anh chữa lành mà không chữa lành. Anh thấy mà không thấy, làm mà không làm – tự động, thậm chí anh không biết. Như thế là tốt nhất. Bởi vì chúng ta thậm chí không có cái ngã để biết. Nếu anh biết, thì đó nghĩa là anh vẫn còn cái tôi cá nhân, nhưng chúng ta đồng nhất với vũ trụ. […]
Ừ, người mặc áo vàng. (Khi con thiền, khi con bắt đầu tập trung nhận thức vào mắt thứ ba, mắt con trợn lên. Đôi khi không sao...) Anh sao? Mắt của anh sao? (Mắt con sẽ hướng lên.) Hướng lên trên? Ờ. (Hướng lên trên. Và đôi khi thì không sao. Đôi khi, nó khiến xung quanh tối hơn để con có thể tập trung nếu có bật đèn.) Ừ. (Nhưng có khi, mắt trợn lên quá, buộc con phải mở mắt.) Không sao. (Vậy ổn ạ?) Ổn. (Con không nên ráng ngăn nó lại?) Không, không, không. (Bởi vì [như thế] mắt con sẽ mở ra.) Ờ, tôi biết. Tôi biết. Đôi khi nó cũng không mở được. Tùy theo. (Vậy cứ để yên.)
Cứ để tự nhiên. Khi linh hồn rời khỏi thân thể, mắt sẽ hướng lên trên. Anh không thấy như thế ở người chết sao? Mắt họ hướng lên trên. Nếu anh quan sát thì thấy người chết cũng giống như vậy. Phải không? Bởi vì linh hồn của họ rời khỏi thân thể rồi nó cứ kéo lên, và sau đó, nhân tiện, phàm thân cũng bị ảnh hưởng. Vì vậy, phàm thân trở nên chết đi, và mắt hướng lên trên và ngưng lại đó. Thành ra Thánh Phaolô nói: “Tôi chết mỗi ngày”. Và Chúa Giê-su nói: “Ai từ bỏ đời sống sẽ đạt được sự sống đời đời”. Ý nghĩa là vậy đó. (Vậy khi mí mắt mở ra thì con nên để yên hay là nên nhắm lại?) Cứ để nó mở. (Dạ.) Để nó mở. Nếu nó không cố ý, thì tới lúc, nó sẽ tự nhắm lại. Nếu thấy không dễ chịu và anh nhắm lại được thì nhắm lại. Nhưng sau đó nó sẽ mở ra nữa. Tùy theo.
Thấy đấy, đó là khi anh chết. Anh thấy không? Chết, là như vậy, nhưng mình không cảm nhận được. Không cảm thấy như mình sắp chết. Bởi thế không nên quá sợ hãi trước thể nghiệm tâm linh này. Đường lối của Thượng Đế rất nhẹ nhàng. Chết là như vậy đó – nhưng chúng ta chết trong khi còn sống. Cho nên khi chúng ta chết thật thì cũng như vậy thôi. Chúng ta từ từ bước vào Thiên Quốc, từ từ bước vào Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại). Không cảm thấy đau đớn, không cảm thấy rằng mình đã bỏ lại bất cứ gì.
(Ngoài ra, thường xuyên, ngay khi con nhắm mắt lại, con thấy kiểu như một vòng Ánh Sáng bắt đầu ở rìa tầm nhìn của con, rồi nó đi vào và lóe lên chỉ trong một giây. Con làm sao để ổn định cho Ánh Sáng ở lại, vì nó lóe lên rồi vụt tắt?) Và biến mất. Hả? (Dạ.) Ồ. Tiếc quá!
Không, đó chỉ là vấn đề tập trung. Nhưng không sao. Dù gì đi nữa, cứ để tự nhiên. Đừng hoảng hốt, và đừng cố gắng quá sức. (Dạ.) Nếu anh có thể tập trung lâu hơn, nó sẽ ở lại. (Nhưng đó là trước khi con cố gắng tập trung. Con vừa mới nhắm mắt lại...) Tôi biết, tôi biết. Đó là sự tập trung tự nhiên. Ý tôi không phải là anh thậm chí tập trung bằng tư tưởng. Ngay khi mọi thứ lắng xuống, một mình [anh], thì Ánh sáng (Thiên Đàng nội tại) sẽ xuất hiện. Có điều vì chúng ta chưa quen nên nó đến rồi đi, nó đến rồi đi. Thật nản lòng, nhưng đó là lý do anh phải tu tập mỗi ngày, nếu không tôi sẽ bảo anh Tâm Ấn rồi chết, thế là xong. (Dạ. Xin cảm ơn Sư Phụ.) Không có chi. Tôi rất vui. Anh có thể nghiệm tốt rồi. (Xin cảm ơn Sư Phụ.)
Được rồi. Người nào kế? Anh lớn tuổi. (Thưa Sư Phụ, con nghe được Âm Thanh (Thiên Đàng nội tại), khi không Quán Âm (thiền về Âm Thanh Thiên Đàng nội tại), con cũng nghe nho nhỏ.) Vậy tốt. (Nếu con vừa tập trung vào Âm Thanh vừa làm việc thì có được không?) Được chứ, nếu anh có thể làm việc cùng lúc. Được. Được. Hoặc lúc có lúc không, bất cứ khi nào anh làm được. Vậy tốt. Tốt. Âm Thanh làm anh tĩnh tâm. Làm anh cảm thấy dễ chịu.
Ờ, anh trẻ tuổi. (Kính chào Sư Phụ. Ngài có thể cho con biết Tâm Ấn phi truyền thống ảnh hưởng thế nào đến Tâm Ấn truyền thống? Ý con là giống như có ai đó được thọ Tâm Ấn trong mơ.) Hả? (Con đọc thấy rằng có người khao khát thọ Tâm Ấn đến nỗi Sư Phụ đã truyền Tâm Ấn cho họ mà không qua quá trình Tâm Ấn.) Anh đã được như vậy à? (Dạ. Con có thể nghiệm đó.) Được rồi. Bây giờ anh cũng đã thọ Tâm Ấn theo truyền thống. (Con biết, nhưng con có một thể nghiệm thật sự tốt trong giấc mơ.) Không theo truyền thống. (Dạ phải. Và rồi trong lễ Tâm Ấn truyền thống...) ...anh không có thể nghiệm gì cả. (Dạ không.) Ờ. Không sao. (Dạ hiểu.) Không sao đâu. Đừng lo về điều đó. (Dạ.) Được cả hai thì an toàn hơn. (Dạ. Xin cảm ơn Sư Phụ.) Vì nếu không có truyền thống thì không có (thẻ) này và anh không vô đây được. (Dạ đúng.) Cả hai có hiệu lực. Đều có hiệu lực.
Nhưng nhiều người thọ Tâm Ấn trước Tâm Ấn thực sự. Ý tôi là, dù sao, hầu hết mọi người đều thọ Tâm Ấn, ngay lúc họ muốn. Có điều một số người nhận ra; một số không nhận ra. Một số nhìn thấy rõ ràng. Một số nhớ được Năm (Hồng) Danh, còn một số thì không. Vậy tốt hơn là anh gia nhập với chúng tôi vì dù sao thì anh cũng đã được thọ Tâm Ấn. “Hãy để luật được thi hành”, giống như Chúa Giê-su nói. Ngài đã có Tâm Ấn, đã khai ngộ, nhưng Ngài vẫn để chính Ngài được một vị Thánh đẳng cấp thấp hơn như Thánh Gioan Tẩy Giả rửa tội. Và Thánh Gioan Tẩy Giả rất khiêm nhường, Ông nói: “Tôi chỉ là tiếng kêu gọi nơi hoang mạc chuẩn bị cho Đấng Vĩ Đại đến”. Quý vị hiểu ý tôi không? Nên hãy để nó tự nhiên. Được chứ?
Người kế. Ừ, ai có mi-crô thì nói. Ờ. (Cảm ơn Sư Phụ. Con đến từ Pêru.) Pêru. (Con xin hỏi Sư Phụ vài điều về Âm Thanh (Thiên Đàng nội tại). Con muốn biết, bởi vì bên trong cũng có âm thanh trần gian. Ý con là, tai bên trong rung động và luôn có chấn động lực rất rõ ràng. Ví dụ, khi mình đi xem một buổi biểu diễn âm nhạc hoặc một nơi có nhiều tiếng ồn, sau đó mình về nhà và lúc đó tai phàm bên trong của mình vẫn...) Reo? (Reo. Dạ đúng. Âm thanh này rất giống với Âm Thanh (Thiên Đàng nội tại) mà con nghe khi Quán Âm (thiền Âm Thanh Thiên Đàng nội tại). Con thắc mắc không biết đây có phải là Âm Thanh tâm linh (Thiên Đàng nội tại) mà chúng ta cần tập trung vào không? Hay đây chỉ là chấn động lực trần gian của tai trong?)
Dù sao thì Tai Trong cũng không có vật chất mà. (Tai phàm bên trong, xin lỗi. Phải không?) Anh thấy đó, lý do khiến anh bị ù tai sau khi đi xem hòa nhạc, hay đại loại vậy, là vì anh rất tập trung trong suốt buổi hòa nhạc. Anh rất thích nghe. Anh tập trung vào một thứ. Và chính sự tập trung đó đã tạo ra âm thanh này bên trong. Cho nên, đó cũng là Âm Thanh tâm linh (Thiên Đàng nội tại). (Nhưng không chỉ ở buổi hòa nhạc, mà có thể là bữa tiệc, chẳng hạn. Con nhớ hồi con còn trẻ, và) Phải, dĩ nhiên. (các bữa tiệc rất ồn ào.) Phải. (Con về nhà, và rồi có chấn động lực bên trong.) Phải. Hoặc anh đi lên núi khi không gian yên tĩnh, anh cảm thấy thư giãn và tĩnh lặng, rồi anh cũng nghe thấy Âm Thanh (Thiên Đàng nội tại). Bởi vì đó là điều tự nhiên. Nó phải như vậy. Khi chúng ta thanh tịnh, thuần khiết và tĩnh lặng, Âm Thanh (Thiên Đàng nội tại) sẽ xuất hiện. Nhưng với Tâm Ấn, nó nhanh hơn, trường tồn hơn, và ngày càng nhiều hơn. Nó ngày càng sâu hơn và mạnh hơn, sau đó nó nâng mình lên khỏi thân thể này.
(Dạ. Vậy đó cũng là Âm Thanh (Thiên Đàng nội tại), nên không sao cả. Dạ còn một điểm nữa. Cách đây vài năm, con thường thiền với một nhóm khác, một loại âm thanh hoặc chấn động lực khác phát ra, như tiếng chuông hoặc tiếng gì đó tương tự, đôi khi rất mạnh.) Ờ. (Nhưng con đã thôi thiền với nhóm đó nhiều năm rồi, và âm thanh này đã hoàn toàn biến mất.) Ờ. (Nên âm thanh còn lại là âm thanh mà con đã đề cập trước đó.) Ờ. (Nhưng có đôi lúc, khi con tập trung sâu, âm thanh thứ hai này, mà con có, khi thiền trước đây, nổi lên rất nhỏ. Nhưng con nghĩ nó thú vị hơn vì nó giống tiếng chuông gì đó. Vậy con phải làm sao? Cố gắng tìm kiếm âm thanh thứ hai này như tiếng chuông hay là cả hai hay sao ạ?) Cứ tập trung vào âm thanh đó cho đến khi nó trở nên to hơn. Sau đó thậm chí còn vượt trên âm thanh đó. Tiếng chuông không phải là Âm Thanh (Thiên Đàng nội tại) cao nhất. Trong thời gian khi anh thiền với nhóm đó, nhờ năng lượng và sự tập trung của nhóm đó đã giúp anh nghe được tiếng chuông. Anh đã xuất ra khỏi thân thể. Nhưng đây không phải là đẳng cấp cao cho lắm. [Nhưng] vậy cũng tốt lắm rồi.
Còn bao nhiêu người nữa? Giơ tay lên để tôi đếm. Giơ lên. Một, hai, ba. Được. Thế thôi. Rồi sau đó chúng ta đi ăn trưa. Một, hai, rồi ba. (Xin cảm ơn Sư Phụ vì hôm nay con có thể gặp và nói chuyện với Ngài. Con phải nói rằng đây là một trong những món quà Giáng Sinh tuyệt vời nhất mà con từng nhận được.) Ồ! Không có chi, bất cứ lúc nào. (Câu hỏi con xin hỏi Ngài liên quan đến quan niệm “Làm mà không làm”. Khi con thiền, trong thời gian con thiền, khoảng thời gian đó, con cảm thấy rất tĩnh lặng và rất bình tâm. Sau đó, con dường như dần dần bị cuốn vào thế gian, có lẽ tất cả chúng ta đều vậy. Có phải “làm mà không làm” là điều mà chúng ta nên hướng tới, hay nó là điều mà đến một cách tự nhiên hơn khi chúng ta thiền nhiều hơn?)
Nó sẽ đến một cách tự nhiên. Nó đến rồi. Bây giờ anh làm rất nhiều việc, nhưng anh không biết là anh đang làm. Thấy không? (Dạ.) Giống như anh nói với tôi: “Ồ, Sư Phụ ơi, Ngài đã đến nhà con, Ngài đã cứu con cái này, Ngài đã làm cho con cái kia”. Tôi không biết gì về điều đó hết. Tôi không thể nhận công trạng. Chỉ có thể nói: “Ờ. Thượng Đế đã giúp anh. Thượng Đế đã qua tôi làm việc, Thượng Đế làm điều đó”. Và vì vậy, khi anh thiền, anh tỏa ra một từ trường bình lặng, từ trường gia trì, (Dạ.) và bất cứ ai ở xung quanh anh, hoặc trong thị trấn của anh, đều được ích lợi bằng cách nào đó. Anh đang làm rất nhiều thứ rồi, mà anh không biết. Đó là làm mà không làm rồi. Thấy không?
Anh không cần phải tập trung vào bất cứ điều gì. Nhưng xét về mặt vật chất, làm mà không làm là như thế này. Giống như, anh thấy ai đó cần cứu trợ từ thiện, và anh bố thí, nhưng anh không chấp vào trải nghiệm đó, nói: “Ồ! Tôi đã cho ông ấy mười đô la”. (Chấp vào đó, bất kể đó là gì.) Ờ. Phải. Đại loại vậy. Rồi, cũng theo ý nghĩa đó, anh có thể làm việc hướng tới điều đó. (Dạ con hiểu.) Còn không, “làm mà không làm” là có mục đích cao hơn, ý nghĩa cao hơn. Rồi anh chữa lành mà không chữa lành. Anh thấy mà không thấy, làm mà không làm – tự động, thậm chí anh không biết. Như thế là tốt nhất. Bởi vì chúng ta thậm chí không có cái ngã để biết. Nếu anh biết, thì đó nghĩa là anh vẫn còn cái tôi cá nhân, nhưng chúng ta đồng nhất với vũ trụ. Hiểu không? Ờ. (Tuyệt vời. Xin cảm ơn Sư Phụ.)
Người kế. Nói đi. Ai đó? Ờ. Bây giờ, cô đó. Cảm ơn sự kiên nhẫn của quý vị. (Con xin nói tiếng Pháp.) Rồi, được. (Hôm qua con đã nói; con đã làm chứng. Rồi con nói với Sư Phụ rằng con đã lạc lối. Và đó là sự thật. Con đã tiếp xúc với...) Với ai? (...với một người đã làm... Lúc đó con không biết anh ta đang làm gì. Bên trong con, giống như mách bảo con rằng anh ta đang làm... cái lực...) Lực tà? (Dạ.) Tại sao? (Lúc đó con không biết anh ta làm gì.) Tôi biết. Được rồi. Cô dịch một lát nhé. (Trước đó con nói rằng con bị lạc lối một thời gian, con quen một người và cảm thấy có gì đó rất phủ định bên trong. Và...) Và cô ấy ý thức được anh ta đang làm gì bên trong. (Dạ đúng. Cô ấy biết những gì diễn ra bên trong.) À, thế thì anh ta làm gì vậy? Anh ta đã làm gì? (Con tưởng mọi chuyện xong rồi.) Nó đã xong chưa? (Dạ chưa. “Con tưởng đã kết thúc”.) Nó vẫn chưa xong à? (Nó quay trở lại, bởi vì thay vì nghe Âm Thanh (Thiên Đàng nội tại), có lúc, con lại nghe Âm Thanh từ phía bên trái.) Nhìn vào tôi khi cô nói. (Con nghe Âm Thanh từ phía bên trái. Con tưởng mọi chuyện xong rồi, nhưng khi con thiền Âm Thanh (Thiên Đàng nội tại), hiện giờ con nghe Âm Thanh từ phía bên trái.)
Câu hỏi là gì? Cô muốn hỏi gì? (Con xin Sư Phụ loại bỏ lực [tà] này…) (Con cần Sư Phụ giúp đỡ loại bỏ lực tà này…) (...điều đó ngăn cản con tiến bộ vì có tấm màn che.) Thấy nhiều hơn? Cô thấy nhiều Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại) hơn? Tại sao? Cô thấy gì? (Con thấy màu đen. Con thấy…) (Con thấy màu đen ở đây.) Cô đã thấy? Thế thôi hả? Toàn màu đen? (Toàn màu đen. Con không nghe Âm Thanh (Thiên Đàng nội tại), con không nghe gì cả, tất cả đều đen.) (Con không thể nghe được Âm Thanh (Thiên Đàng nội tại). Con không thấy gì hết. Con ở trong bóng tối.) Lúc nào cũng vậy à? (Con không thấy Mặt Trời, con ở trong bóng tối. Nó như một màn che trước mặt con.) Được rồi. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nó sẽ… (Sẽ ổn thôi. Vâng.) Sau này tình trạng sẽ khá hơn. (Mọi thứ sẽ khá hơn.) Bây giờ cô tập trung thiền đi. (Tập trung và thiền.)
Ai nữa? Đó là người cuối cùng, phải không? (Dạ phải.) Cô thiền ở đây một lúc. Trước khi… (Thiền một chút trước khi đi, trước khi đi ăn trưa. Hãy ở yên tại chỗ và thiền trong im lặng.) Mấy người khác có thể rời đi. Còn hai người “đen” – nếu họ muốn thì có thể ở lại đây, còn nếu muốn đi thì có thể đi. Những người khác, hãy đi. (Trong yên lặng.) (Xin cảm ơn Sư Phụ.) (Thưa Sư Phụ.) Ừ. (Con nghĩ con cũng có trải nghiệm tương tự.) Được rồi.