Trong lúc quý vị ngủ, Sư Phụ sẽ đưa quý vị đi các nơi. Đôi khi thức dậy, quý vị nhớ. (Dạ đúng.) Hoặc đôi khi thức dậy giữa chừng và Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại) vừa vụt tắt từ đây, thì quý vị biết mình vừa ở nơi nào đó. Nhưng đôi khi do ngủ say, sáng hôm sau quý vị quên hết. Nhưng Sư Phụ luôn đưa quý vị đi trong giấc ngủ nếu quý vị tập trung thêm ở đây. Hiểu không? (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Đó là lúc chúng ta nên đi ra, (Dạ đúng.) bởi vì chúng ta tự do.
Mới hôm qua thôi, tôi nói chuyện với mấy nam, nữ sứ giả Quán Âm. Tôi hỏi: “Có vấn đề gì với mấy thường trú phương Tây của tôi vậy?” Và họ trả lời: “Ồ! Họ về nhà hết rồi”. Tôi hỏi: “Có chuyện gì vậy?” Họ nói: “Dạ không, lối suy nghĩ của họ khác. Họ chưa sẵn sàng làm việc vất vả và vượt qua khảo nghiệm, họ làm việc từ từ, chậm rãi và thiếu nghiêm túc, v.v.”. Tôi nói: “Ồ, quý vị phải kiên nhẫn. Dĩ nhiên là họ khác rồi. Họ có nghiệp khác, suy nghĩ khác, xuất thân khác. Cho nên chúng ta phải kiên nhẫn. Họ từ bỏ mọi thứ đến với chúng ta, muốn ở lại và muốn được rèn luyện, là họ đã tốt lắm rồi”. […] Không phải chỉ để làm việc, sức chịu đựng hay bất cứ gì. Bởi vì chúng ta phải nghĩ tới toàn thế giới. Đừng chỉ nghĩ đến những mâu thuẫn cá nhân, và một chút thiếu kiên nhẫn và tâm tính khác biệt chỗ này chỗ kia.
Dĩ nhiên, người Hoa và người Âu Lạc (Việt Nam), có lẽ họ làm việc chăm chỉ hơn. Họ đã quen với sự khổ nhọc hơn và họ chịu đựng sự cọ xát giỏi hơn. Họ đã quen với việc chung đụng sát vai với nhau. Sát vai sát cánh, cọ xát quen rồi. Nếu tôi la rầy người Hoa, cô ấy sẽ không bỏ chạy. Ví dụ như vậy. Cô ấy còn đến nhiều hơn nữa. Cô ấy thích vậy. Có người Hoa nài xin tôi la rầy họ. Vì họ nghĩ tôi quan tâm. Nếu la nghĩa là tôi quan tâm, tôi thương. Trời ơi! Thật là quan niệm kỳ cục! Nói quý vị nghe. Thật không tin nổi. Không thể nào tin được. Bởi vì họ cũng nghĩ là khi tôi la rầy họ, họ tin rằng tôi rửa nghiệp cho họ. Có lẽ điều đó cũng đúng, nhưng tôi không thích như vậy. Tôi không thích nghiệp bẩn của họ.
Nói quý vị hay, hôm qua, tóc tôi, đôi khi tôi muốn trông giống quý vị, quý vị đều có tóc vàng và đẹp nên tôi rất “ganh tỵ” và muốn nhuộm tóc vàng. Nhưng không cần thiết, họ chỉ tẩy trắng một chút hay gì đó, nhuộm highlight [màu sáng xen kẽ]. Tôi muốn nhuộm highlight, chân tóc của tôi đã đen trở lại. Cho nên, tôi gọi cho Đồng để sắp xếp nhuộm highlight, và dĩ nhiên cô ấy gọi cho một người Hoa. Chứ còn ai nữa? Rồi cô người Hoa đến, cô ấy đề nghị với tôi đủ thứ, làm nó thật phức tạp. Trong khi, lần trước tôi đi [nhuộm], họ chỉ để tôi ngồi đó và thoa thứ gì đó [lên tóc], quấn lại, rồi tôi ngồi đó, một lúc sau tóc chuyển sang màu vàng. Nó sáng lên xen kẽ. Và tôi thích như thế.
Còn cô này đề nghị đầu tiên phải nhuộm cả mái tóc vì tôi có tóc bạc. Nhuộm cả mái tóc màu này màu kia, sau đó thoa thêm màu khác lên trên. Tôi nói: “Không, lần trước đâu có như thế”. Và rồi cô ấy nói với tôi một cách chuyên nghiệp và đề nghị màu này sẽ hợp hơn với tôi. Tôi hỏi: “À, như màu gì?” Cô ấy nói: “Như màu của con”, màu của cô ấy. Màu đỏ. Trông như nước tương pha loãng trong bông tuyết. Sau khi cô ấy nói với tôi rất nhiều điều, tôi nhìn vào tóc của cô ấy rồi nói: “Không, nếu giống như màu của cô, thì khỏi! Khỏi! Không thích màu nước tương. Tôi thích món Tàu, nhưng không thích nước tương trên tóc tôi”.
Cho nên tôi la rầy cô ấy rất nhiều, vì cô ấy giảng giải cho tôi quá lâu, gội đầu tôi và nhân cơ hội sờ đầu tôi này nọ. Rồi sau đó, cô ấy không có cái này, không có cái kia. Cô ấy nói tôi phải làm này, làm nọ. Ồ, tôi cảm thấy như bị gạt, như đang bị gạt vậy. Nên tôi giận quá. Tôi nói: “Thôi. Thôi. Cô đi ngay. Đi ra. Ra ngay. Tôi không muốn cô. Đi. Đi! Rắc rối quá chừng”. Nhưng cô ấy đi ra ngoài rồi ngồi trong phòng khách của tôi mà không rời đi. Tôi bảo cô ấy rời đi. Tôi sẽ ra ngoài và tự làm lấy. Nhưng cô ấy không đi, cứ ngồi đó. Và khi đi ra, tôi đã sấy tóc rồi…. Cô ấy gạt tôi – gội đầu tôi này nọ rồi không làm gì cả. Rồi không có cái này, cái kia…
Tôi nói: “Cô là thợ chuyên nghiệp; lẽ ra cô phải có cái này, cái kia để phòng khi chứ. Chỉ một màu thôi, màu nước tương, thế thôi sao? Cô biết màu kia của tôi đâu có giống như thế; tôi không muốn [màu đó]”. Tôi giận quá chừng. Nhưng cô ấy không bận tâm. Ngồi đó như không có gì xảy ra. Ờ. Tôi nói: “Tôi bảo cô đi ra mà, cô không hiểu tiếng Hoa à?” Rồi cô ấy đi ra và vẫn để lại mọi thứ ở đó, để phòng khi. Tôi bảo cô ấy lấy hết đồ ra, nhưng rồi cô ấy nói…. Tôi nói: “Thôi được, đi một mình đi. Không, không. Để đồ ở đó”. Rồi sau đó tôi đi tới tiệm, chỉ khoảng nửa tiếng là [nhuộm] xong hết. Rất nhanh, không phức tạp, không giải thích, không giảng giải, không gì cả. [Họ] làm y như cách tôi muốn. Và họ lập tức biết tôi muốn gì.
Đừng tin nha! Đừng tin là người ngoài tệ hơn. Không đúng đâu. Họ (một số đồng tu) làm mọi thứ phức tạp lắm. Ồ! Mấy cô vẫn còn đây với chúng tôi à? Các cô vẫn còn đây với chúng tôi? Rồi. Quý vị cũng có thể hỏi cô ấy. Cô này với cô kia. Ồ, quý vị vô trong nhóm “tệ nhất”. Rồi. Còn gì nữa? Và rồi quý vị biết không? Sau đó, tối hôm qua, tôi đi ra gặp mọi người. Cô gái “tóc nước tương” này, ở đâu cũng có mặt cô ta hết, để gặp tôi mọi lúc. Tôi nói: “Tôi không muốn chỗ nào cũng thấy mặt cô như vầy”. Tôi la cô ta rất nhiều và rồi cô ta cứ lảng vảng xung quanh. Tôi cũng ngạc nhiên. Tôi nhận ra cô ta nhờ màu [tóc] nước tương của cô ta.
Thế nên, ý tôi là vậy. Người Hoa họ “thật lạ thường”; họ chịu đựng mọi thứ. Miễn là họ có thể tiến lên và đạt được điều họ muốn, họ không cần biết bị đối xử như thế nào. Nhưng người phương Tây thì khác. Quý vị [phương Tây] đã quá quen với quyền tự do và sự tự do – “Đó là quyền hiến pháp [hiến pháp đúng], con người sai”, và đủ thứ. Nên quý vị không thể chịu đựng nhiều được. Thành ra nhiều người phương Đông tu hành dễ hơn. Có lẽ sức chịu đựng của họ mạnh hơn, hoặc ngã chấp của họ ít hơn. Hoặc họ không quen lắm với tâm trí thích tranh luận bên trong, nên họ ngồi và tĩnh tâm nhanh hơn. Dĩ nhiên, không phải tất cả họ. Và không phải tất cả quý vị đều như vậy. Nhưng đây là yếu điểm của mỗi người chúng ta. Người phương Tây có yếu điểm này; người phương Đông có yếu điểm kia. Tôi cố gắng quên hết bởi vì quá nhiều [yếu điểm]. Nên tôi không muốn liệt kê bây giờ. Rồi.
Người kế. Cô này. Mi-crô đâu rồi? Chuyền nó đi được không? Không phiền người nam chuyền nó chứ? Chúng ta có người nữ giúp làm việc đó không? Quý vị giúp chạy quanh đó? Được rồi. Tốt. Quý vị ở phía nam giới. Bây giờ nói đi. (Kính chào Sư Phụ. Xin cảm ơn Sư Phụ cho cơ hội này. Ngài gia trì chúng con bằng sự hiện diện của Ngài.) Cảm ơn cô. (Con có một câu hỏi. Con muốn biết, qua thiền định, chúng ta có thể quay trở lại bao nhiêu kiếp sống? Chúng ta có thể hình dung bao nhiêu kiếp, bởi vì theo như con thấy, thiền giống như một sự hình dung? [Linh hồn] đi ra, thấy Ánh Sáng [Thiên Đàng nội tại], kết nối với vũ trụ. Con có thể hình dung bao nhiêu kiếp?) Cô có thể làm gì? (Dạ hình dung.) Không, cô không hình dung gì hết. Ý cô là tiền kiếp? (Thưa quá khứ hoặc tiền kiếp.) Ồ, đừng… Đừng bận tâm về điều đó. (Đừng ạ?) Đừng bận tâm về điều đó. Nhưng nếu cô lên đến Đẳng cấp Thứ Hai, thì có một thư viện ở đó, và cô có thể nhìn vào tiền kiếp của mình, nếu muốn. Nhưng tôi không khuyên làm vậy. Đừng bận tâm về điều đó. Cứ tiến lên thôi. Đừng quay lại. (Ồ, vâng.) Tiền kiếp không quan trọng. (Ồ, vâng. Biết tiền kiếp của mình không quan trọng) Không, không. (để hiểu được hiện kiếp của mình ạ?) Không, không, hoàn toàn không. Không quan trọng. Nếu biết tiền kiếp là quan trọng thì Thượng Đế đã để chúng ta được sinh ra với [hiểu biết đó].
(Dạ. Con có câu hỏi khác.) Không sao. (Dạ. Sau khi thiền xong, và đi ngủ chẳng hạn, chúng ta vẫn như đang kết nối; và sau khi ngủ thiếp đi, chúng ta có thể đi đến các cõi khác nhau không? Bởi vì đối với con) Có thể. Có thể. (đôi khi như một sự câu thông.) Chúng ta có thể, có thể, phải. Trong lúc quý vị ngủ, Sư Phụ sẽ đưa quý vị đi các nơi. Đôi khi thức dậy, quý vị nhớ. (Dạ đúng.) Hoặc đôi khi thức dậy giữa chừng và Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại) vừa vụt tắt từ đây, thì quý vị biết mình vừa ở nơi nào đó. Nhưng đôi khi do ngủ say, sáng hôm sau quý vị quên hết. Nhưng Sư Phụ luôn đưa quý vị đi trong giấc ngủ nếu quý vị tập trung thêm ở đây. Hiểu không? (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Đó là lúc chúng ta nên đi ra, (Dạ đúng.) bởi vì chúng ta tự do. Nhưng đôi khi quý vị ngủ với chồng, bị chồng đá vào lúc nửa đêm, sau đó quý vị thức dậy. Và Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại) vẫn còn đó, khắp nơi, thì quý vị biết rằng mình đã đi đâu đó và vừa mới quay về. Giống như quý vị bị kéo ra có lẽ khỏi Đẳng cấp Thứ Năm hay gì đó, ngay giữa thể nghiệm của quý vị.
Nếu không, quý vị cũng không biết.
(Chúng ta có thể ở, chẳng hạn, một đẳng cấp rất cao, như với các tu sĩ và...) Với cái gì? (Dạ với các tu sĩ.) Các tu sĩ, ờ. (...và vừa mới trò chuyện với các tu sĩ và thiền với các tu sĩ?) Dĩ nhiên. Có thể, nếu mấy tu sĩ đó ở đẳng cấp cao. (Dạ. Làm sao mình biết được điều đó?) À... (Trong giấc ngủ.) Tùy vào họ nói gì và (Giả sử họ không nói, mà chỉ như giao tiếp bằng tâm trí…) cường độ ánh sáng của họ. Cường độ hào quang của họ. (Cường độ hào quang của họ ạ? Và cường độ cơ thể?) Không. Không phải cơ thể. (Không phải cơ thể… Dạ. Cảm ơn Sư Phụ.) Không có chi.
Cô ấy là một tu sĩ rất thuần khiết. Chúng tôi đã gặp nhau ở Đài Loan (Formosa). Mười lăm năm trước. (Dạ, ở Morgan Hill.) Morgan Hill? (Năm 1989?) Năm 1989. (Dạ. Đài Loan [Formosa] là sau này.) Sau này? (Con thọ Tâm Ấn ở Morgan Hill.) (San Jose.) Vậy à, vậy à. Ố, ồ. Thế không phải không phải. Người kia. Cô ấy đâu? (Ồ! Dạ đi rồi. Đi mất rồi!) Đi đâu? (Rời chúng ta.) Hả? (Dạ, chấm dứt.) Đi đâu... Cô có hỏi cô ấy đi đâu không? (Dạ Sri Lanka.). Ờ, tôi chắc chắn. Ý tôi là tôi nhớ người kia. Cô ấy là… (Ồ, con không biết ý Sư Phụ là cô ấy. Cô ấy đã biến mất khỏi đầu con rồi.) Đúng. Lúc đó cô ấy ở Đài Loan (Formosa) với tôi, chứ không phải cô. (Ồ, cô ấy thọ Tâm Ấn với Sư Phụ, vâng.) Ờ, ờ. Không phải cô. Phải, phải. Tôi bị nhầm lẫn giữa hai người đó vì họ trông giống nhau quá! (Hai chúng con?) Ừ. Hai cô? (Dạ.) Giống như hai chị em. Rồi. Chào nha.
Sao? Người nào? Được rồi. Vì cô ở đó. Đợi. (Thưa Sư Phụ, con đang thực hiện một dự án, một dự án âm nhạc. Và những người làm việc cùng với con có nhiều kinh nghiệm hơn con. Và một số họ cũng khá nổi tiếng.) Cái gì? (Nói cách khác, những người mà con làm việc chung họ có nhiều kinh nghiệm hơn con.) Về âm nhạc? (Dạ. Con chỉ mới bắt đầu. Và con rất thiếu tự tin.) Ờ. (Và con nghĩ họ kỳ vọng con hành động thật tự tin. Theo cách nào đó con cảm thấy không thành thật lắm khi giả bộ như,) Ờ, ờ, đừng làm vậy. (“Mình quá tuyệt, và đây là quá tuyệt vời”, khi con thật sự không biết.) Phải. (Nhưng họ giả vờ là họ rất tuyệt vời. Và rằng họ biết mọi thứ. Vì thế có sự khác biệt giữa những gì thật sự đang diễn ra bên trong con và những gì con phải thể hiện.) Cô cứ thể hiện con người thật của mình. (Dạ vâng.) Đôi lúc cô cũng tuyệt vời, nhưng cô khiêm tốn. Cô không biết. Nên cô không nghĩ mình tuyệt vời. Còn họ không tuyệt vời, nhưng họ nghĩ họ tuyệt vời. Và họ muốn khoa trương. Vì vậy, cô chỉ cần có sự tự tin bên trong. Tôi nghĩ cô tuyệt vời.
Trước đây cô đã sáng tác mấy bài hát hay cho chúng tôi. (Dạ.) Và bây giờ cô bỏ nghề y khoa? (Dạ. Cảm Tạ Thượng Đế!) Tại sao? Ý cô nói “Cảm Tạ Thượng Đế” là sao? (Khi chạm vào người khác thì con bắt đầu bệnh nặng.) Ồ, không! Không phải vậy đâu. (Cho nên bây giờ con rất vui được làm công việc này nhưng con hay căng thẳng.) Nếu cô muốn trở thành nhạc sĩ, thì tốt chứ. Không vấn đề gì. Nhưng hãy tự tin. Bởi vì các bài hát của cô khác với các bài hát của họ. Dù sao, hay hơn nhiều. Thuần khiết và thăng hoa hơn. Và người ta, khi họ nghe bài hát của cô, họ thấy vui hơn. Đó là mục đích của âm nhạc. Không phải để được nổi tiếng, không phải để được khen ngợi hay là được công nhận. Nếu người ta công nhận, thì tốt; nếu người ta không công nhận, cũng tốt – miễn là có một số người hiểu âm nhạc của cô, cảm thấy thăng hoa và được lợi ích từ đó. Mục đích chỉ vậy thôi, mà cô phục vụ mục đích đó rồi.
Đừng lo họ làm cô mất tự tin. Cô đã rất tuyệt vời từ bên trong rồi. Trước khi trở thành nhạc sĩ, trước khi bắt đầu, cô đã rất tuyệt rồi. Vậy vấn đề là gì? (Con nghĩ vấn đề là con chỉ… nói, nếu con phải đứng trước mi-crô hoặc… con cảm thấy căng thẳng. Nhưng có lẽ con nên nói: “Ồ! Tôi đang căng thẳng”.) Đúng vậy. (Bởi vì họ đều rất...) Bởi vì họ luyện tập nhiều hơn, thế thôi. 10 năm trước, 15 năm trước tôi cũng cảm thấy căng thẳng. Còn bây giờ quý vị cảm thấy căng thẳng khi tôi ngồi đây. Trước kia, tôi rất căng thẳng khi ngồi trước mặt quý vị. Thấy không? Có công mài sắt có ngày nên kim. Đừng lo lắng về điều đó. Cô sẽ thành công. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Hãy kiên trì nhé. (Dạ.)