Nếu quý vị thật sự làm theo lời hướng dẫn, dù không cảm thấy mình có Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại), quý vị chắc chắn thấy Ánh Sáng. Quý vị thấy trong giấc ngủ bởi vì Sư Phụ không bỏ mặc linh hồn nào cả. Nếu quý vị vẫn còn niềm tin vào Sư Phụ, đó nghĩa là quý vị đang đi đúng đường; đó nghĩa là Sư Phụ đang chăm sóc quý vị. Tôi bảo đảm: Nếu quý vị giữ (Ngũ) Giới, ăn thuần chay, thiền càng nhiều càng tốt mỗi ngày – thậm chí không phải hai tiếng rưỡi, cứ thiền hết khả năng – theo sức chịu đựng của cơ thể và tinh thần của quý vị – tôi bảo đảm quý vị sẽ được giải thoát. Quý vị đã được giải thoát rồi.
Người kế, mời. Ai trước? Được. Ở đây. (Xin cảm ơn Sư Phụ. Lúc nãy Sư Phụ đề cập rằng dường như khó hơn cho người phương Tây trong việc trau dồi tính khiêm nhường và chấp nhận lời sửa dạy cũng như chỉ dẫn từ những bậc huynh trưởng [trong việc tu hành]. Và con xin Sư Phụ khuyên chúng con làm sao để dễ tiếp thu tốt hơn kiểu hướng dẫn đó.) Tôi cũng không biết làm sao bởi vì quý vị đã ở trong một bối cảnh khác, nền giáo dục khác, quý vị độc lập hơn từ khi còn nhỏ, và hiến pháp của đất nước quý vị cũng khác. Từ khi còn nhỏ, quý vị đã không được huấn luyện để tuân theo tuyệt đối mọi điều mà các bậc đi trước dạy bảo. Hiểu không? Quý vị lớn lên theo cách đó. Với tôi thì không sao; không sao đối với tôi. Không sai; không sai chút nào. Có điều quý vị dễ thất bại qua một số khảo nghiệm khó khăn trong đời.
Bởi vì, là người tu hành, đôi khi chúng ta bị khảo nghiệm, và sẽ bị khảo nghiệm rất khắc nghiệt – về mặt tinh thần, nội tâm. Để chúng ta ngày càng trở nên khiêm nhường hơn, ngày càng vô ngã hơn. Để chúng ta có thể chịu đựng gian khổ giỏi hơn. Để Lực lượng Thượng Đế có thể hội nhập bên trong chúng ta tốt hơn mà không bị trở ngại, không bị cản trở. Nên có lẽ quý vị sẽ mất nhiều thời gian hơn. Và nếu quý vị sẵn lòng làm công việc của Thượng Đế thì quý vị phải nên tự chuẩn bị cho một số thất bại. Và nếu có thể thành công, thì quý vị thành công. Nếu không thành công thì không thành công. Không sao cả. Tôi không thể khuyên quý vị nhiều về những gì quý vị đã có ý định sẵn trong đầu rồi.
Quý vị đã được huấn luyện theo cách suy nghĩ này và kiểu tâm tính này rồi. Tôi chỉ nói sự thật, chứ không chỉ trích hay là nói rằng có gì đó mình có thể sửa đổi Quý vị phải tự mình sửa đổi. Quý vị hãy cố gắng hết mình ghi nhớ rằng: “Được rồi, việc này sẽ khó khăn đây”. Nhưng đừng trù ẻo mình như, “Được rồi, mình sẽ có mọi gian khổ đây”. Cũng đừng nhất quyết như vậy. Cứ để tự nhiên. Chịu được gì thì chịu. Nếu không thể chịu được thì thôi. Không ai khác có thể nói gì hay là giúp gì, ngoại trừ chính quý vị. Chỉ cần chuẩn bị rằng: “Được rồi. Có thể là thế này; có thể là thế kia”. Hiểu không? Đừng lo lắng; cứ vui thôi.
Nhé? (Xin cảm ơn Sư Phụ. Cảm ơn Sư Phụ. Đối với cô người Canada, con chỉ muốn gợi ý rằng, giống như chúng con ở Trung tâm Georgia và các Trung tâm khác có một buổi họp mặt thuần chay, một bữa tối góp món mỗi tháng một lần, thường là sau cữ thiền Chủ Nhật. Và lúc ấy, chúng con trả lời câu hỏi, đặt câu hỏi và chia sẻ các đề nghị – một bữa tối góp món.) Ờ. Thường thường, ở mỗi Trung tâm, đều có khóa học thuần chay. Nhưng có lẽ bây giờ họ đã hết làm việc đó, và họ sẽ bắt đầu trở lại. Đôi khi có các khóa học tiếng Anh – có [chương trình] gì đó. Ừ. Quý vị hãy chủ động, được chứ? Hãy chủ động; dẫn đường.
Bây giờ còn ai nữa? (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Sẽ tới phiên quý vị. Hãy kiên nhẫn. (Con chỉ xin cảm ơn Sư Phụ đã cho phép hai vợ chồng con làm đệ tử của Ngài. Chúng con cũng gặp khó khăn tương tự, giống như cô đang ngồi bên cạnh Sư Phụ. Hai vợ chồng con đã thọ Tâm Ấn ngày 16 tháng 3 năm 1996, nhưng không có thể nghiệm gì.) Ý cô muốn nói “Không có thể nghiệm” là sao? Tôi tưởng người da đen thấy Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại) màu trắng khắp nơi chứ. Bây giờ cô làm cho người da đen xấu hổ. Và tôi nữa. Hôm qua tôi mới quảng cáo quá chừng. (Chúng con không thấy…)
Chồng cô đâu? (Anh ấy ở đằng kia.) Ờ. Khi thiền anh có thể nghiệm gì về Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại) và Âm Thanh (Thiên Đàng nội tại)? (Thấy đôi chút về Ánh Sáng [Thiên Đàng nội tại].) Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại). Khi thiền anh thấy gì trước mặt? (Thực tế là, con chỉ thấy Ánh Sáng [Thiên Đàng nội tại] có một lần.) Một lần? Bởi vì không phải lúc nào anh cũng tập trung. (Sự thật là, chúng con thiền hai tiếng rưỡi mỗi ngày.) Tôi biết, tôi biết. Không phải ai cũng thấy Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại) mỗi ngày. Đôi khi, họ thấy Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại) khi họ tập trung tốt. Đôi khi, họ không thấy Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại), nhưng họ thấy như bóng tối chuyển động. Hoặc họ thấy như khoảng không hoặc như ánh sáng ban ngày, hoặc ánh chớp. Đôi khi, họ chỉ thấy một điểm Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại), và nó lóe lên nhanh đến mức nếu quý vị không nhìn kịp thì quý vị sẽ bỏ lỡ. Vậy hãy tập trung hơn nữa. Nhé?
(Nhưng trường hợp là bây giờ đã hai năm rồi. Thật ra như lời cô đó vừa nói: Chúng con có niềm tin nơi Sư Phụ, và biết đây là con đường đúng đắn. Bởi vậy chúng con mới tiếp tục, vì hai năm thì hơi lâu.) Vậy bây giờ anh hãy ngồi đó thiền. Nhắm mắt lại. (Dạ. Cảm ơn Sư Phụ.) Anh làm vầy rồi thiền. Và cô cũng vậy. (Dạ.) Phải. Hãy thiền và đừng nghe nữa. Quý vị có thể qua đây, nhưng chúng tôi không còn chỗ. Quý vị ngồi đó rồi tập trung vào tôi. Hãy nhìn vào mắt tôi một lúc rồi nhắm mắt lại thiền. Người kế. Nhắm mắt lại.
(Dạ, cảm ơn Sư Phụ đã thay đổi cuộc đời con trở nên dễ dàng và hạnh phúc hơn. Con đến từ Argentina. Có một lần, con được một sứ giả bảo rằng thiền Âm Thanh [Thiên Đàng nội tại] liên tục ba tiếng mà không gián đoạn sẽ tốt cho sự trưởng thành [tâm linh] của chúng ta hoặc bảo đảm sẽ tiến bộ nhanh hơn. Nhưng vấn đề của con là con không thể thiền Âm Thanh [Thiên Đàng nội tại] hơn một tiếng đồng hồ. Làm sao để con thiền lâu hơn được?) Một tiếng là đủ rồi. Đã rất tốt rồi. Nhiều người còn không thiền được vậy. Thôi được, nếu muốn, cô có thể thêm vào… Thí dụ, thường thường, cô thiền một tiếng 20 phút. Sau đó, cô thiền thêm năm phút vào lần tới – chỉ năm phút suốt một tuần. Rồi lần sau, cô thiền thêm năm phút nữa trong một tuần nữa. Chỉ là để đầu óc quen dần và đừng thử thách sức chịu đựng của cô quá, nếu không cơ thể cô có thể bỏ cuộc. Hiểu không? Mỗi lần [tăng] năm phút thôi. Và rồi, hơn một năm, cô thiền được rất lâu, nếu cô muốn. Không thì mỗi ngày chỉ cần thiền Âm Thanh (Thiên Đàng nội tại) một tiếng, là cũng đủ rồi.
Dù cô không nhìn thấy sự tiến bộ của mình, nhưng người khác nhìn thấy sự tiến bộ của cô. Và cô có tiến bộ. Cũng giống như một đứa trẻ: Đứa bé mỗi ngày lớn ít đến mức người mẹ vẫn tưởng là đứa con bé bỏng, ngay cả khi nó đã lấy chồng rồi. Đó là lý do cha mẹ luôn đối xử với con cái như em bé và điều đó khiến con cái vô cùng khó chịu. “Mẹ ơi, con 20 tuổi rồi, và đã kết hôn rồi”. Họ vẫn nghĩ đó là em bé của họ. Bởi vì con cái lớn dần và đều đặn mỗi ngày đến mức quý vị không nhận ra họ đã lớn. Cũng tương tự vậy với những người tu hành quý vị. Đừng quá hoảng hốt. Đừng lo lắng; tất cả quý vị đều ổn. Nếu quý vị thật sự làm theo lời hướng dẫn, dù không cảm thấy mình có Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại), quý vị chắc chắn thấy Ánh Sáng. Quý vị thấy trong giấc ngủ bởi vì Sư Phụ không bỏ mặc linh hồn nào cả. Nếu quý vị vẫn còn niềm tin vào Sư Phụ, đó nghĩa là quý vị đang đi đúng đường; đó nghĩa là Sư Phụ đang chăm sóc quý vị.
Chỉ là đầu óc, đầu óc lo lắng vì quý vị nghe nói về quá nhiều thể nghiệm. Lẽ ra tôi nên đuổi tất cả quý vị ra ngoài và nói chuyện với từng người một thôi. Quý vị có muốn như thế không? Thế thì quý vị sẽ không so sánh thể nghiệm. Và rồi quý vị sẽ phải xếp hàng đợi bên ngoài, trong thời tiết lạnh vì chúng tôi không có đủ chỗ ở đây. Và rồi quý vị cũng sẽ phàn nàn: “Sư Phụ ơi, xin cho chúng con thấy Ngài trong khi Sư Phụ nói. Dù Sư Phụ làm gì cũng được”. Giống như tất cả những người này, tôi bảo họ đi ăn trưa. Vậy mà họ vẫn còn ngồi đó. Đâu phải tôi bảo quý vị ở lại đây. Không. Họ ngồi đó nếu họ muốn. Đừng lo về sự phát triển của mình.
Tôi bảo đảm: Nếu quý vị giữ (Ngũ) Giới, ăn thuần chay, thiền càng nhiều càng tốt mỗi ngày – thậm chí không phải hai tiếng rưỡi, cứ thiền hết khả năng – theo sức chịu đựng của cơ thể và tinh thần của quý vị – tôi bảo đảm quý vị sẽ được giải thoát. Quý vị đã được giải thoát rồi. Và nếu quý vị thọ đủ pháp thì quý vị là những người cũng có thể giải thoát người khác – năm đời tổ tiên, bạn hữu, thân nhân, người-thân-chó, người-thân-mèo của quý vị, v.v. Thấy không? Vậy đừng lo lắng. Nhé? (Cảm ơn Sư Phụ rất nhiều.) Đừng lo. Tôi bảo đảm hết lần này sang lần khác. (Cảm ơn Ngài rất nhiều.)
Về điều đó? Được. Để cô ấy bổ sung thêm. (Con thấy hầu hết các đồng tu mới ở đây, họ đều có vấn đề. Con đã từng gặp vấn đề đó lúc mới tu. Và con đã từng nói chuyện với các bạn đồng tu ở Trung tâm Con thường nói: “Tôi chỉ nghe tiếng của nhiều con nước. Có lúc, tôi nghĩ mình sắp bị chìm trong nước. Sư Phụ sẽ phải giúp tôi bởi vì tôi chỉ nghe toàn nước là nước thôi”. Nhưng con tiếp tục thiền.) Tiếp tục, phải. (Và con nghĩ rằng, trước khi nói điều này, con không muốn ngã chấp của mình nổi lên. Nhưng con là dạng người mà, khi hứa rồi, con sẽ làm theo lời mình hứa. Vì vậy con tiếp tục thiền. Và con bắt đầu – lần đầu trong đời con – thức dậy lúc 3 giờ sáng. Rồi con cứ thiền, tiếp tục thiền.
Và tôi sẽ nói với quý vị điều này: Thể nghiệm quý vị có, những gì quý vị thấy, những gì quý vị nghe không quan trọng lắm. Chính cảm giác mà quý vị có trong đời sống, chính cách sống của quý vị mở ra, tất cả những bước mà quý vị đi qua mới quan trọng. Quý vị thấy nó. Nó không chỉ trong thiền định của mình; nó ở trong cuộc sống của mình, cũng là điều quan trọng nhất. Sự thay đổi mà quý vị có trong toàn bộ cơ thể… không quan trọng là quý vị nghe gì hay là nhìn thấy gì. Chính là cách quý vị…[bước] từng bước một nếu quý vị tiếp tục làm theo những gì Sư Phụ dạy. Nếu quý vị không làm theo thì lại là chuyện khác. Nhưng nếu quý vị tuân theo tất cả các giới luật, tôi nói với quý vị rằng quý vị sẽ không muốn sống theo cách nào khác… ngoại trừ đi cho nhanh. Về điều đó, con có một người bạn ở đây… Con đã nói chuyện với cô ấy, và cô ấy cũng đồng ý với con, chỉ điều đó – không quan tâm đến bất kỳ loại linh ảnh hay là bất kỳ loại thể nghiệm nào) Đúng, đúng. (hoặc Ánh Sáng [Thiên Đàng nội tại], không gì hết. Cứ tiếp tục đi, rồi quý vị sẽ thấy.)
Và rồi quý vị sẽ trở nên yêu thương hơn, bình tâm hơn, bình an hơn, và đó là điều mà Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại) và Âm Thanh (Thiên Đàng nội tại) giúp quý vị. Đôi khi, quý vị chỉ háo hức muốn biết rõ ràng hơn, loại Ánh Sáng và Âm Thanh (Thiên Đàng nội tại) mà đầu óc mong đợi. Và rồi quý vị quên đi những tiến bộ mà quý vị đã đạt được trong đời sống: rằng đời sống quý vị đã thay đổi tốt hơn, rằng quý vị đã có được sự an tâm rồi, rằng quý vị đã được Giải thoát rồi trong khi còn sống, rằng quý vị đã được giải thoát khỏi tham, sân, si, đã được giải thoát khỏi tham sân, si, khỏi đau khổ và ngã chấp. Đó cũng là một thể nghiệm tuyệt vời nha, anh chị em đồng tu. Hiểu không? (Dạ hiểu.) Tốt.
Người kế, mời. Mấy người nữ hỏi xong chưa? Tốt. Cô muốn một câu nữa? Được, một câu nữa. Cô mặc áo xanh nữa, muốn hả? Không hả? Ờ, tốt. Nói nhanh lên, vào điểm chính, và nói vào mi-crô. (Con chỉ muốn hiểu rõ đôi điều về Giải thoát vì Sư Phụ vừa nói Ngài bảo đảm cho tất cả chúng con Giải thoát nếu chúng con cứ đi đúng Đường. Nhưng thỉnh thoảng con cũng nghe Ngài nói nếu chúng con không hoàn thành sứ mệnh của mình, hoặc như nhiều đồng tu đã nói, nếu vẫn còn ở Đẳng cấp A-Tu-la có thể chúng ta sẽ quay trở lại. Cho nên, con chỉ muốn hiểu rõ mâu thuẫn này.) Tôi bảo đảm, nếu quý vị làm theo hướng dẫn của tôi. Phải không? (Dạ.) Vị giáo sư chỉ có thể bảo đảm cho sinh viên tốt nghiệp nếu họ làm bài tập ở nhà. Cho dù giáo sư có xuất sắc đến mức nào cũng không quan trọng.
Hoặc trong một số trường hợp đặc biệt, nếu người đó không cố tình phạm (Ngũ) Giới hoặc [họ] thực sự quá yếu đuối thì vị Minh Sư cũng bồng bế người đó… vô Nhà. Nếu họ không thể bước đi một mình, thì vị Sư Phụ sẽ không bỏ rơi họ. Nhưng nếu họ cố ý rời bỏ Đạo, rời bỏ Minh Sư, rời bỏ những lời chỉ dẫn, rời bỏ giáo lý, không muốn liên quan gì đến việc đó, chỉ muốn lao lại vào thế gian, thì đó là quyền của họ, sự lựa chọn của chính họ. Vậy thì, họ sẽ phải quay lại học bài học của họ hoặc rong chơi cho đến khi chán thì thôi. (Dạ đúng.) Hiểu không? (Nhưng nếu chúng ta vẫn tu hành trên đường Đạo khi chúng ta chết,…) Ừ, không quan trọng là quý vị ở đâu, đẳng cấp nào… (…[dù] chúng con ở đẳng cấp nào, Đẳng cấp A-tu-la,… Dạ.) Không bao giờ quay trở lại nữa… (Xin cảm ơn Sư Phụ.) trừ phi quý vị tình nguyện. (Dạ không.) Được rồi. Không, đừng tình nguyện. Thì tôi cũng sẽ không tình nguyện đem quý vị trở về.
Được. Bây giờ tới các chàng trai. Ờ. (Nhiều tổ chức tôn giáo có một ngày trong tuần là ngày thiêng liêng, như Chủ nhật hoặc thứ Bảy. Liệu chúng ta, là đồng tu, có thể xem hai tiếng rưỡi thiền cũng như vậy không?) Chỉ ấn định một ngày thôi hả? Ồ! Chúng ta cũng có một ngày cộng tu mà. Bất kỳ tổ chức tôn giáo nào cũng có một ngày mỗi tuần, đó là những gì còn lại, phần còn sót lại từ cái thật, giống như điều chúng ta đang làm bây giờ. Thấy không? Hai tiếng rưỡi mỗi ngày. Nhưng mỗi tuần một lần, chúng ta tập hợp lại với nhau, hoặc mỗi tháng một lần, bất cứ khi nào có thể, để cộng tu, để củng cố đức tin của nhau, hỗ trợ lẫn nhau trong nỗ lực đi về Nhà. Vì trên đời này chúng ta [chỉ] có vài người bạn. Bạn của chúng ta rất ít. Và chúng ta ngồi cùng với nhau, bàn luận mọi chuyện, động viên nhau, hoặc người đi trước giải thích cho người mới. Đó là mục đích của một ngày mỗi tuần. Và bây giờ họ chỉ có một ngày mỗi tuần và không có gì khác.
Mọi điều trong tôn giáo mà quý vị chứng kiến bây giờ đều là điều sót lại từ lời dạy thực sự của Minh Sư khi Ngài còn tại thế. Ví dụ, trong nhà thờ, họ cho quý vị miếng bánh (rước lễ). Và họ đưa rượu cho quý vị. Phải không? Hoặc ở đây là thức ăn gia trì (thuần chay). Quý vị biết không, khi có Tâm Ấn, họ sẽ đưa quý vị một ít thức ăn gia trì (thuần chay) để nhắc nhở quý vị tu hành. Bất cứ khi nào gặp vấn đề, quý vị đều có bắp rang hay thứ gì đó, bất cứ gì. Không nhất thiết phải là bắp rang. Cũng có thể là một cái bánh giống như trong nhà thờ. Có thể là cơm rang hoặc bánh ngô, bất kể đó là gì. Nếu vị Minh Sư gia trì nó rồi ban cho quý vị, thỉnh thoảng quý vị ăn nó. Hoặc khi quý vị họp mặt như thế này, quý vị cầu nguyện với Sư Phụ trước trước pháp tướng của Sư Phụ, rồi quý vị xin Sư Phụ gia trì, và linh thể của Sư Phụ, hóa thân, cũng gia trì đồ ăn, rồi quý vị cùng ăn. Và đó cũng là bánh lễ. Và quý vị cũng uống nước gia trì nữa. Trong buổi họp mặt này, quý vị cảm thấy ăn ngon hơn là khi ăn ở nhà. Và rồi, trong nhà thờ hay trong chùa chiền, họ chỉ có thức ăn được bức tượng gia trì. Anh thấy không? Hoặc mỗi tuần một lần, thức ăn hiệp thông, những thứ tương tự. Đó là phần còn sót lại từ một nghi lễ thật sự đẹp đẽ. Và bây giờ nó chỉ là nghi lễ. Cho nên, chúng ta có mọi thứ mà họ có trong tôn giáo. (Cảm ơn Sư Phụ.) Không có chi. Nó là thật.