Chiến tranh kiểu nào cũng không bao giờ là giải pháp. Chiến tranh không bao giờ là giải pháp, bất kể theo cách nào. Bởi vì đôi khi, quý vị chỉ muốn nói lên ý kiến của mình một cách ôn hòa, nhưng một số người xấu đến làm xáo trộn, gây đổ máu nhiều hơn vì tư lợi của họ. Và cuối cùng, chỉ có người vô tội, đáng thương là chịu khổ. (Dạ.) Cho nên tôi muốn người dân của cô bình an hơn bên trong, tin tưởng Đấng Allah hơn. Trong Thánh Kinh, có nói: “Thậm chí một sợi tóc rụng cũng là do thánh ý Chúa định”. Mọi việc đều hoạt động theo Thiên ý.
(Kính chào Sư Phụ. Con có một câu hỏi về Iran. Bởi vì Sư Phụ nói không phải vấn đề lớn chỉ có ở đó, mà có ở khắp mọi nơi.) Phải, phải. (Nhưng…) Cô là người Iran; dĩ nhiên cô quan tâm về Iran. (Dạ, đúng vậy, đó là lý do.) Nói tiếp đi. Không sao, cưng. Nói tôi nghe. (Vậy xin Sư Phụ khai thị đôi chút về tình trạng ở Iran để có thể giúp người Iran được không ạ? Xin Sư Phụ khai thị đôi chút về tình trạng hiện thời ở Iran?) Tôi rất là lo lắng. Tôi vô cùng buồn về một số bất hòa phát sinh bên đó. (Dạ.) Điều đó cũng làm tôi ngạc nhiên, làm tôi bị bất ngờ. Tôi thương dân tộc cô. Tôi nghĩ cô cảm nhận được. (Dạ, họ cũng thương Sư Phụ rất nhiều.) Không chỉ dân tộc cô, nhưng, dĩ nhiên, tôi thương những người đang gặp rắc rối nhiều hơn. Và điều đó khiến tôi trăn trở rất nhiều.
Tôi cầu nguyện cho đất nước cô, nhưng tôi muốn người dân của cô có hòa bình hơn bên trong họ và tin tưởng Đấng Allah hơn. Tất cả đều tạm thời; ngay cả hoàn cảnh tệ nhất cũng tạm thời thôi. Chúng ta càng vùng vẫy, sự việc càng tệ hơn, và dẫn đến thêm đau khổ, đổ máu và chia cách giữa người dân quý vị. Hãy để Thượng Đế an bài. Nếu chúng ta muốn thay đổi hoàn cảnh bên ngoài, điều tốt nhất là thay đổi từ bên trong. Nhé? (Dạ.) Chúng ta phải có bình an bên trong mình trước đã. Chúng ta phải có hòa bình với các chúng sinh khác trên Địa Cầu, rồi thì hòa bình sẽ có trong nhà chúng ta và trên quê hương chúng ta. Bây giờ tất cả chúng ta phải điều chỉnh những gì chúng ta nợ xã hội trong mô hình nghiệp.
Nói chung, tôi nghĩ Iran là một đất nước tự do hơn nhiều quốc gia khác, có phải không? Cô biết tại sao tôi biết vậy không? Nếu cô nhìn vào những quốc gia khác, nó có thể còn tệ hơn. Có một điều tôi có nói với quý vị rồi: hoàn cảnh bên ngoài là biểu hiện của trạng thái tự tánh bên trong, (Dạ phải.) Và hoàn cảnh của cả quốc gia là biểu hiện từ trạng thái tự tánh bên trong của nhóm người này, của dân số quốc gia. Cho nên dân số nói chung chia sẻ cộng nghiệp. Mặc dù đôi khi chúng ta vô tội, [nhưng] chúng ta cũng bị kéo vào vòng xoáy nghiệp xấu của cộng nghiệp. Bây giờ, tôi nghĩ người dân Iran phải nên kiên nhẫn hơn. Bất kể hoàn cảnh nào, chúng ta cũng nên cố hết sức thôi. Chúng ta phải cảm kích rằng Iran có hòa bình trên toàn quốc. Vì họ có hòa bình, do đó mới có nhiều phát minh phi thường đã xảy ra ở Iran. (Dạ phải, phải.)
Gần đây, tôi nghe nói họ thậm chí chế ra phổi nhân tạo. Tôi chưa từng nghe điều này trước đây. Tim thì chúng ta có nghe nói, nhưng phổi thì khó. Giờ đây, họ đang chế ra nó ở Iran rồi. Nhiều phát minh phi thường khác cũng đến từ Iran, và tôi vô cùng hãnh diện về người dân của quý vị. Họ thật thông minh. Và đồng thời họ có hòa bình bên trong quốc gia. Cho nên tốt nhất là chúng ta giữ hòa bình này trước. Hiểu ý tôi nói không? (Dạ hiểu.) Nếu như một vị tổng thống đã được bầu chọn bởi đa số, nhiều hơn người khác, thì cứ để vậy, cứ để yên vậy. Có một bài hát của ban nhạc The Beatles tên là “Cứ Để Yên”. Cứ để vậy. Miễn là quốc gia có hòa bình, ít nhất chúng ta có thể tạo dựng gì đó. Tôi đã tìm hiểu rất nhiều về Iran. Tôi nghĩ đó là một đất nước tự do hơn nhiều quốc gia khác. Nhiều quốc gia khác có thể ganh tị với Iran bởi vì tôi thấy một số đồng tu Iran có thể đến gặp tôi. Đó là hạng nhất rồi. Điều đó có nghĩa là chính quyền nới lỏng. Tôi không biết nới lỏng bao nhiêu, nhưng một số quốc gia còn không được xuất ngoại! (Dạ.) Ý tôi là trước kia.
Và bây giờ tôi có xem vài đoạn phim trên truyền hình, đài truyền hình khác. Tôi thấy các cô gái Iran mặc quần jean và áo thun ôm, v.v. Họ không cần phải che mặt hoài. Họ mặc quần jean đi học đại học, mặc quần jean đi phố. Tôi không có ý nói quần jean là đẹp, hơn những thứ quý vị mặc, ý tôi không phải vậy. Nhưng ít ra, có sự tự do lựa chọn. Và tôi thấy trên truyền hình, các cô gái Iran ngày nay nhiều người đi sửa mũi hay gì đó, phẫu thuật thẩm mỹ, và cũng không đắt tiền lắm. Và âm nhạc của Iran rất tân thời, phổ biến và những điều như vậy. Tôi chỉ nhìn đây đó và tôi nghĩ rằng quý quốc đang phát triển tốt. Ý tôi là, đừng đổ lỗi mọi thứ cho tổng thống. Và cho dù quý vị nghĩ tổng thống này được bầu một cách đáng ngờ, chúng ta cũng đừng nên vội vàng phán xét mọi thứ – còn tốt hơn là gây nên tình trạng bất ổn và đổ máu. (Dạ hiểu.)
Chiến tranh kiểu nào cũng không bao giờ là giải pháp. Chiến tranh không bao giờ là giải pháp, bất kể theo cách nào. Bởi vì đôi khi, quý vị chỉ muốn nói lên ý kiến của mình một cách ôn hòa, nhưng một số người xấu đến làm xáo trộn, gây đổ máu nhiều hơn vì tư lợi của họ. Và cuối cùng, chỉ có người vô tội, đáng thương là chịu khổ. (Dạ.) Cho nên tôi muốn người dân của cô bình an hơn bên trong, tin tưởng Đấng Allah hơn. Trong Thánh Kinh, có nói: “Thậm chí một sợi tóc rụng cũng là do thánh ý Chúa định”. Mọi việc đều hoạt động theo Thiên ý. Tôi hy vọng dân tộc cô tin tưởng Thượng Đế hơn. Bởi vì càng kháng cự lại hoàn cảnh, thì càng tạo thêm sự căng thẳng, rồi tôi không biết sẽ còn rắc rối hơn bao nhiêu nữa. (Dạ hiểu.) Chúng ta phải nhìn cả quốc gia như là một gia đình. Và có lẽ có một số thành viên trong gia đình quý vị không mấy thích hoặc có lẽ họ cư xử sao đó không thuận lắm, nhưng chúng ta phải kiên nhẫn. (Dạ.) Chúng ta phải kiên nhẫn – còn tốt hơn là đau khổ, đổ máu, chia rẽ, và nội chiến trong nước. Chính cô đã thấy: nhiều quốc gia có nội chiến, huynh đệ tương tàn. Như thế còn tệ hơn nữa. (Dạ.)
Có tổng thống còn tốt hơn là không có tổng thống, thí dụ vậy. Và ai biết, không chừng người ta thích ông ấy. Ông ấy đã là tổng thống từ lâu, tôi phải thành thật nói, và ông đã giúp rất nhiều người nghèo, và người dân vẫn còn thích ông. Tôi chắc là người dân cũng thích ứng cử viên kia, nhưng có lẽ họ – người dân, toàn thể dân số – chưa có đủ thời gian để nghiên cứu người ứng cử viên kia lâu bằng tổng thống đương nhiệm, vị tổng thống cũ. Cho nên, có thể vì vậy mà ông được bầu. (Dạ hiểu.) Tôi chắc chắn ứng cử viên mới cũng được rất nhiều người thích, nhưng chưa hẳn là nhiều hơn ứng cử viên tổng thống kia. (Dạ.) Tôi không được lợi lộc gì từ quốc gia của cô, từ tổng thống hay ứng cử viên nào. Tôi chỉ nói với cô bởi vì cô hỏi, bởi vì tôi cầu mong đất nước cô được hòa bình. Chỉ trong hòa bình chúng ta mới có thể phát triển mọi điều mang lại lợi ích cho người dân trong nước. Chỉ trong hòa bình chúng ta mới có thể nói chuyện hòa nhã quanh bàn. Chỉ trong hòa bình chúng ta mới có đủ sức mạnh tinh thần để suy nghĩ phải làm gì kế tiếp trong tương lai vì lợi ích của cả quốc gia.
Chúng ta có thói quen muốn mọi thứ, nhưng thế giới này không phải là nơi để chúng ta có tất cả mọi thứ mình muốn bởi vì chúng ta phải ra sức để đạt được nó, phải tạo ra nó. Thiên Đàng là tự mình tạo. Phải không? (Dạ phải.) Và nếu quốc gia, công dân đều đạo đức, tốt lành, thì ngay cả tổng thống xấu cũng sẽ trở nên tốt. Nếu toàn thể quốc gia không được chuẩn bị tốt, thì ngay cả một tổng thống tốt cũng không làm được gì nhiều. (Dạ hiểu.) Cho nên, chấp nhận bất cứ gì Thượng Đế an bài, dù quý vị nghĩ không thích hợp. Ai biết được? Ai biết điều gì thích hợp trong kế hoạch của Thiên Đàng? (Dạ, phải.)
Tôi thương người dân của cô, dù bên nào, phe đối lập nào, vị trí nào, người thắng, người thua, tôi thương tất cả họ. Tôi hy vọng cô chỉ xem ý kiến của tôi như một thiển ý của một người ngoài cuộc rất khách quan, không được lợi lộc gì, cũng không có gì để mất trong quốc sự của cô. Nhưng tôi thương người dân của cô, thật vậy. Thượng Đế biết điều đó. Bây giờ cô thấy, trong quốc gia cô, tình trạng đã thật sự rất tốt, rất tốt, rất tốt đối với một quốc gia Hồi giáo nghiêm khắc rồi. Nhiều quốc gia còn nghiêm khắc hơn. Tôi nghe nói người ta luôn luôn hoặc rất nhiều lần bị phạt bằng roi quất vì mặc quần jean hoặc mặc quần tây nơi công cộng. Ở Iran, họ mặc quần jean bó đi tới đi lui, mà không ai bị phạt roi hết. Đó là một dấu hiệu rất tốt rồi. Ý tôi là, dĩ nhiên, chúng ta muốn [tự do] nhiều hơn; luôn luôn muốn nhiều hơn. Ở mỗi quốc gia, mọi người đều muốn nhiều hơn, nhưng phải từ từ ha. (Dạ.) Chúng ta phải từ từ, và bất kể chính quyền nào, mình cũng phải ủng hộ hoàn toàn. Chúng ta phải ủng hộ hoàn toàn; bằng không, sẽ không đi đến đâu cả. Khi giằng co, đấu tranh, chúng ta không đi đến đâu cả. Chúng ta không bao giờ tiến bộ với chiến tranh và xung đột. Thấy không, quý vị chưa hề nghe ở Iran người ta bị phạt roi vì mặc quần tây. Ở một số quốc gia, nếu quý vị mặc quần tây sẽ bị phạt roi. Phải có tinh thần xây dựng, đừng lúc nào cũng chỉ trích.
Dù là chính quyền nào, chúng ta cũng phải làm việc tận tình với họ. Còn nhớ người Mỹ lần rồi, trong mùa bầu cử không? Giữa Tổng thống Obama và Thượng nghị sĩ Clinton, (Dạ.) Hillary Clinton hả? (Dạ phải.) Cả hai hầu như ngang ngửa về số người ủng hộ. Nhưng cuối cùng, chỉ một trong hai người được ra tranh cử. Bằng không, số phiếu của Đảng Dân chủ sẽ bị phân chia nhiều quá, và rồi họ có thể thua ứng cử viên của đảng kia. Quý vị còn nhớ không? (Dạ nhớ, thưa Sư Phụ.) Cho nên họ ngồi lại với nhau, cùng nhau bàn luận, và Bà Hillary Clinton nhượng bộ. Và không những nhượng bộ, bà còn hết lòng ủng hộ Tổng thống Obama, phải không? (Dạ phải, thưa Sư Phụ.) Bà ấy nói: “Vâng, chúng ta làm được!” Phải, lúc đó, nhiều người ủng hộ bà cũng thật sự không muốn tình trạng này bởi vì trông như bà cũng có thể thắng cử. Nhưng quý vị hiểu ý tôi chứ? Họ đặt lợi ích của quốc gia lên hàng đầu. Họ đoàn kết với nhau để cho thế giới thấy rằng chúng ta đã trưởng thành. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Rằng chúng ta là người Mỹ, rằng chúng ta làm việc cho Hoa Kỳ. Chúng ta không làm việc vì danh vọng cá nhân, thành hay bại. (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Tôi gọi đây là một (nữ) chính trị gia vĩ đại; nếu không, chúng ta chẳng đi tới đâu. Hiểu chứ? (Dạ, thưa Sư Phụ.) Được rồi.