Có lần con trai của Ngài thu dọn tất cả đồ đạc và đi ngủ trong nhà vệ sinh, bởi vì ông phải nhường phòng cho một tỳ kheo mới đến hoặc một tỳ kheo cao niên mới đến nào đó, (Dạ phải.) mà không có phòng. Vì vậy, Đức Phật không đặc biệt thích vị tỳ kheo nào, kể cả con trai Ngài. (Dạ phải.) Nhưng sau này, nhờ kỷ luật tốt và giáo lý thuần khiết, con trai Ngài trở thành một trong những người kế vị ưu tú nhất của Ngài, sau vài người khác. (Ồ.) Tôi nghĩ là một trong mười người kế vị của Đức Phật, sau khi Đức Phật nhập Niết Bàn.
Thế giới này – toàn thể thế giới dù sao cũng đều là hoán tưởng, nhưng chúng ta bị xiềng với những dây xích vô hình để không nhận ra. Chỉ có các vị Minh Sư mới nhận ra điều đó. Bất cứ lúc nào, Họ đều biết đó là hoán tưởng, nhưng Họ ở trong đó chỉ để giúp người khác thoát ra. (Dạ, thưa Sư Phụ.)
Giống như [trình độ] quý vị trên bậc mẫu giáo, nhưng quý vị là giáo viên mẫu giáo, thì quý vị sẽ đi đâu? Tới đâu? (Lớp mẫu giáo ạ.) Ừ. Và với những ai? (Những trẻ nhỏ, trẻ em. Mình không thực sự tiến bộ. Đứng nguyên tại chỗ.) Phải. Và quý vị chơi với xe bằng nhựa. (Dạ phải.) Chơi với búp bê nhỏ cùng đám trẻ, phải không? (Dạ vâng, đồ chơi. Đồ chơi nhỏ.) Và quý vị nói chuyện kiểu trẻ con với họ. (Dạ, chính xác.) Là như thế đó. (Dạ đúng.)
Vì vậy, đó là một số tiêu chí để bất kỳ ai ít ra cũng có thể loại bỏ một số yếu tố hoặc tư cách thô thiển hơn của bất kỳ người thầy nào của họ – người thầy tương lai của họ, hoặc người thầy đáng tin cậy của họ. Họ phải tìm một người thầy mà họ có thể hoàn toàn giao phó sinh mạng của họ cho người đó. Để cho dù vị thầy có bảo họ chết, thì họ chết. (Dạ. Vâng, thưa Sư Phụ.) Vậy thôi. Nhưng dĩ nhiên, Minh Sư không làm thế. Ngày xưa, có thể họ làm như thế để khảo đệ tử. (Dạ đúng.)
Trong thời hiện đại cũng vậy, trong cuốn tự truyện của Minh Sư Yogananda, (Dạ.) Ngài cũng kể câu chuyện về Babaji, nói với một người tầm đạo mà đã tìm thấy Ngài, Ngài nói: “Ồ, được. Nếu anh thực sự có lòng tin thì hãy nhảy xuống đó chết đi”. (Dạ.) Người đó đã nhảy. Rồi vị Minh Sư cứu người đó sống trở lại. (Dạ, đúng vậy.) Ngoài ra, Babaji còn đốt tay một trong các đệ tử của Ngài, ngay trước mặt những người khác. (Dạ.) Và khi một trong các đệ tử của Ngài ở đó hỏi tại sao Ngài làm như vậy – quá tàn nhẫn, thì Ngài nói: “Còn đỡ hơn là anh ta bị thiêu đốt trong địa ngục một thời gian lâu hơn”. (Dạ, đúng vậy.) Và trong Thánh Kinh, có nói: “Nếu mắt ngươi làm hại ngươi, hãy móc nó ra, còn hơn là bị kết án trong địa ngục”. (Dạ. Đúng vậy ạ.)
Tương tự. Đức Phật đối xử với con trai của Ngài cũng giống như những người khác, có lẽ còn nghiêm khắc hơn. Con trai Ngài lúc đó còn rất nhỏ – thậm chí còn chưa là thiếu niên… tôi đoán là thiếu niên. Dĩ nhiên, thanh thiếu niên, họ không nghe lời cha mẹ cho lắm. Và ông tranh luận với Đức Phật, và Đức Phật đã la rầy ông rất nhiều – (Dạ đúng.) bảo ông: “Con làm điều này, điều kia, con không tốt, rồi con sẽ giống như cái chậu mà người ta dùng để rửa chân, không xứng là bất cứ gì khác”. Và có lần con trai của Ngài thu dọn tất cả đồ đạc và đi ngủ trong nhà vệ sinh, bởi vì ông phải nhường phòng cho một tỳ kheo mới đến hoặc một tỳ kheo cao niên mới đến nào đó, (Dạ phải.) mà không có phòng. Vì vậy, Đức Phật không đặc biệt thích vị tỳ kheo nào, kể cả con trai Ngài. (Dạ phải.) Nhưng sau này, nhờ kỷ luật tốt và giáo lý thuần khiết, con trai Ngài trở thành một trong những người kế vị ưu tú nhất của Ngài, sau vài người khác. (Ồ.) Tôi nghĩ là một trong mười người kế vị của Đức Phật, sau khi Đức Phật nhập Niết Bàn. (Dạ.) Tôi nói nhiều hơn bất cứ gì mà anh hỏi.
Anh còn hiếu kỳ về điều gì nữa không? Nếu có thể thì dĩ nhiên tôi trả lời. (Dạ, có một điều tốt con xin chia sẻ. Đôi khi có một vài cảnh hoàng hôn rất đẹp với những áng mây màu sắc rực rỡ, có thể nhìn thấy được khá lâu. Cảnh này mang lại cảm giác là có điềm gì tốt đẹp đang diễn ra. Có gì mà Sư Phụ có thể chia sẻ về điều này không ạ?) Có một vài bí mật nhưng… Chà, anh là một chàng trai may mắn. Anh thậm chí có thời gian để ngắm hoàng hôn. (Dạ, không hẳn. Nhưng đôi khi chúng con để ý thấy cảnh đó.) Nhân tiện, hả? (Dạ.) Và khi đi ra ngoài, hãy hít một hơi. (Dạ.) Bất cứ khi nào tôi đi ra ngoài, thậm chí chỉ ở trong vườn, tôi không đi đâu và hiếm khi đi vào vườn, tôi chụp ảnh bất cứ khi nào có thể. Trước đây, thường xuyên hơn, bởi vì tự do hơn. Trước đây, tôi không bế quan, nên tôi đi ra ngoài sân chụp cảnh hoàng hôn. (Dạ, thưa Sư Phụ.)
Ừ, tôi nói anh biết điều này. (Ồ, tuyệt vời. Cảm ơn Sư Phụ.) Nhiều người nói: “Ôi, Sư Phụ, tại sao Ngài không đến quốc gia chúng con? Và có khi Ngài đến mà chúng con không biết. Làm sao chúng con biết Ngài ở đó?” Tôi nói: “À, thỉnh thoảng quý vị nhìn lên bầu trời nhé”. (Ồ. Hay quá. Vậy ạ?) Ừ. Đôi khi Sư Phụ đến, pháp tướng của Sư Phụ in đậm vào bầu trời một cách rất đặc biệt. Trông giống như một người – màu sắc và khuôn mặt này nọ. (Hay quá.) Và nếu bạn chó của tôi, Good Love, cũng xuất hiện ở một nơi tương tự, thì chú ấy ở đó. (Ồ, hay quá. Ồ, thật tuyệt vời.) Hoặc một cầu vồng hoàng kim kép hiện ra rất lâu, (Ồ, hay quá!) hoặc một cảnh đẹp đầy màu sắc nào đó trên mây – (Dạ.) rất đặc biệt, không chỉ bình thường – (Dạ.) thì rất có thể là Sư Phụ đang ở đó trong linh thể, hoặc trong thân thể ánh sáng hoặc phàm thân. (Ồ, chà. Hay quá.)
Nếu là hữu hình, thì rất giống người đó – phàm thân của vị đó. (Ồ.) Nếu không, thì nhiều hiện tượng khác như mặt Trăng rực rỡ, mặt Trời rực rỡ, hoàng hôn rực rỡ, hoặc dường như mặt Trăng đứng yên… đủ thứ. Nhưng người ta không nhìn lên. Quá bận. (Dạ.) Phải. Nhưng dù sao Ngài cũng sẽ xuất hiện trong nhà, hoặc trong xe hơi của quý vị – nhưng quý vị không bao giờ thấy, thường là không. Một số người thấy. Biết không, anh đã thấy. Đôi khi họ viết lại cho người khác biết. (Dạ, đúng vậy. Vâng.) Nhưng đôi khi tôi bảo họ: “Tốt hơn là nên giữ im lặng”. (Dạ. Đúng ạ.) Nhưng đó không có nghĩa là trường hợp của anh hay là gì cả. Tôi chỉ nói chung thôi. (Dạ, vâng.) Như, anh được gia trì bởi sự hiện diện của Sư Phụ, hoặc một Chúng Sinh rất cao đẳng nào đó. Nhưng thường thì nếu anh kết nối với Minh Sư nào, thì đó là dấu hiệu. (Dạ đúng. Ồ, tuyệt vời. Hay quá. Cảm ơn Sư Phụ đã chia sẻ điều đó.)
May mắn là anh vẫn có thể ngắm hoàng hôn. Dạo này tôi không còn thời gian nữa. (Dạ.) Hôm nọ tôi định nói với anh rằng: “Ồ, tôi rất thích ngắm hoàng hôn, hoặc đi dạo bên bờ sông, chơi trên cát, đi chân trần trên cát, và mấy thứ đó”. Nhưng tôi chưa bao giờ nói với anh. (Ồ.) Nhưng tôi có thể nói với anh rằng tôi rất thích đời mình. Tôi thích nhiều đến nỗi tôi phải đuổi theo internet ngày đêm. Tôi rất thích khi tôi yêu cầu gì đó, rồi nó xuất hiện là một thứ khác mà tôi không cần. Tôi thích rất nhiều thứ – rằng công việc của tôi không luôn luôn suôn sẻ. Tôi thích khi cứ phải thường xuyên chạy vì sự an toàn của mình. Tôi thích là tôi thương những bạn chim, những bạn chó của mình, nhưng không thể ở gần họ, ví dụ thế. Tôi thích đời sống này hoàn toàn, thích rất nhiều. (Ôi, Sư Phụ ơi.) Thậm chí không thể đi đâu hết. Làm việc cực nhọc, ở một mình. Tôi rất thích cuộc đời tôi. Tôi chỉ có thể nói với anh vậy thôi. Hoàng hôn này kia, quên nó đi. (Ôi, Sư Phụ ơi.)
Ngày nọ, tôi đang chỉnh sửa một trong những chương trình mà sư huynh của anh gửi cho tôi. (Dạ.) Và tôi thấy Đài Loan (Formosa). Họ có video hoặc hình ảnh về nơi mà tôi đã ở trước đây, khi tôi sống trong một hang động ở Hảo Trà. Nó trông giống như Hảo Trà. Họ nói về người Paiwan [bản địa Đài Loan], và ôi thôi, tim tôi chùng xuống, (Ồ.) chùng xuống đáy lòng. (Ồ.) Tôi chỉ muốn chạy ngay lập tức. Ôi, tim tôi nhảy lên vì sung sướng, và tôi chỉ muốn thu xếp hành lý đi đến đó một lần nữa. (Ôi, Sư Phụ.) Thật thế, tôi không thể tập trung làm việc liên tục với công việc tôi đang làm. Tôi rất phấn khởi, rất vui, rồi… nghĩ ngợi đủ thứ. Buồn quá, vui quá, háo hức quá, quá ước ao đến đó lần nữa, đến nơi đó. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Nó ảnh hưởng tôi nhiều đến nỗi tôi không thể tập trung một lúc lâu. (Ôi chao.) Tôi phải đứng dậy, rời khỏi máy vi tính, và đi quanh phòng. Đi vòng vòng và cố gắng trầm tĩnh lại. (Ồ. Ôi, Sư Phụ ơi. Hoài niệm.) Phải, đúng rồi. Nhưng thực ra tôi thường không nhớ bất kỳ quốc gia nào. (Dạ.) Chỉ là tôi nhớ lối sống mà tôi đã sống. (Dạ.)
Khi tôi chưa có nhiều người gọi là đệ tử, đôi khi chúng tôi lên núi cắm trại chỉ với một cái lều. (Dạ.) Và chúng tôi lấy nước từ sông hoặc đào một cái hố trên cát bên cạnh dòng sông, để nước trong hố đó sạch hơn ở trong sông. Không có loại rác nào cả. Sau đó chúng tôi lọc nước bằng vải rồi nấu ăn. Chỉ là thức ăn đơn giản, có lẽ chỉ là mì khô với nước tương hay gì đó, hoặc một chút rau củ mà có lẽ chúng tôi mang theo. (Dạ.) Khẩu phần rất ít vì chúng tôi phải đi bộ. Tôi nhớ ba khúc sông, như vượt qua ba con sông mới đến miền xa xôi, hẻo lánh đó. Bây giờ mình không thể đến đó được nữa. (Ồ.) Nó nằm dưới quyền kiểm soát của chính phủ rồi. Khi đến đó, mình phải xin phép. Không giống như trước đây. (Con hiểu. Chao ơi.)
Trước đây, có một ngôi làng ở trên đó. Chúng tôi không đi vào làng. Chỉ ở nơi hoang dã, bên bờ sông. Cao hơn một chút, vì tôi sợ khi trời mưa, nước sông sẽ dâng cao làm hại chúng tôi. (Dạ phải.) Cho nên tôi bảo tất cả họ cắm trại ở phía cao hơn của ngọn đồi. (Dạ đúng.) Và tôi hái những thứ rau dại mà tôi biết là có thể ăn được, rồi chúng tôi luộc chúng. Và chúng tôi đã ăn với mì hoặc cơm vì dễ mang theo mấy thứ đó hơn. Các thứ đó sẽ không bị hư thối. Sau đó chúng tôi nướng khoai mà đã mua trong làng của người dân cao nguyên. (Dạ.) Họ thương chúng tôi lắm, chúng tôi không bao giờ nói gì cả. (Chà.) Và chúng tôi cũng mua một ít lá khoai lang, rồi sau đó có thể luộc ăn. Các thứ đó đều rất bổ dưỡng. (Ồ, vâng. Hay quá.) Và tôi sẽ đi nhặt một ít chồi non rơi xuống từ những cây, tôi nghĩ, là cây keo hay gì đó. (Dạ.) Cây đó rất cao, nhưng chúng có rất nhiều hạt rơi xung quanh gốc cây, rồi nảy rất nhiều, rất nhiều mầm. Ngoài ra, mình có thể ăn lá và quả của cây đó. Khi còn xanh, quả đó rất đẹp. (Dạ.) Và khi khô, nó chuyển sang màu nâu và hạt rơi xuống xung quanh. Ồ, rất nhiều, rất nhiều mầm. Và tôi đi hái những thứ ăn được này và nấm hoặc một số loại rau dại khác, và cùng với những thứ mua trong làng, một vài thứ lặt vặt, và rồi chúng tôi sẽ chỉ ăn như vậy.
Chúng tôi rất vui vẻ. Ngày nào cũng ca hát, đóng kịch, mấy trò vớ vẩn, (Nghe thật tuyệt!) dùng tro, bột than bôi lên mặt để hóa trang diễn kịch. (Vui quá.) Đó là khoảng thời gian rất vui vẻ. Mọi người đều vui. Chúng tôi không có nhiều thức ăn, có rất ít tiền, nhưng rất vui. (Dạ. Nghe tuyệt quá.) Nhưng rồi, chúng tôi luôn phải quay về. Dễ thôi. Chỉ cần xuống sông, tắm rửa, giặt giũ, phơi quần áo trên đá rồi sau đó mặc vào. Hai bộ luôn luôn đủ. (Dạ.) Và chỉ một tấm chiếu trong lều, thế thôi. (Hay quá.) Hoặc bên ngoài lều. Ở đó, tôi không bao giờ ngủ trong lều, trừ khi trời mưa quá to. Tôi ngủ bên ngoài và muỗi hay bất cứ gì không bao giờ đến tìm tôi. Không bao giờ. (Tuyệt.) Còn ngày nay, muỗi đi tìm tôi ở bất cứ đâu. (Ôi trời.)
Cách đây lâu lắm rồi, có lần tôi ở đâu đó đang nói chuyện với một nhóm hay gì đó, mà muỗi luôn luôn đốt họ ở đó. Tôi nói: “Ồ, ngồi xích, ngồi xích lên phía trước đây một chút, bên cạnh tôi. Ở đây không có muỗi”. Và họ ngồi xích lên. Muỗi vẫn chạy theo họ, nhưng không đến tìm tôi. (Ồ. Hay quá.) Còn ngày nay, nếu tôi đi ra ngoài, sẽ giống như một nhà hàng từ thiện cho muỗi. (Ôi trời.) Nghiệp ngày nay quá nhiều, quá nhiều. (Ôi trời, Sư Phụ ơi.)
Được rồi, còn gì nữa hay là… (Con nghĩ bây giờ xong rồi, thưa Sư Phụ.) Vậy tốt. (Dạ.) Tôi định nhờ anh giúp kiểm tra gì đó, và rồi chúng ta nói đến tất cả những chuyện này. Tôi sẽ hỏi anh sau vậy. Được rồi. Vậy thì, Thượng Đế gia trì. (Dạ. Xin cảm ơn Sư Phụ. Thượng Đế gia trì, xin Thượng Đế luôn bảo vệ Sư Phụ.) Cảm ơn, anh cũng vậy, Thượng Đế che chở, Thượng Đế gia trì, và Thượng Đế thương. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Sẽ nói chuyện với anh lần sau. (Dạ, thưa Sư Phụ.)