Sáng nay tôi mới hiểu rằng tại sao người ta lại biết ơn Minh Sư rất nhiều. Tại vì trước đó, tôi từng gặp một vài vị thầy, đạo sư này nọ, và [thấy] người ta thường tôn thờ họ, ca tụng họ và nói: “Chà! Ngài kiên nhẫn. Ngài tượng trưng cho sự nhẫn nại, từ bi, tình thương, khoan dung”. Bất cứ gì! Tôi nói: “Cái gì! Ổng đâu có làm gì đâu! Ổng chỉ đi vòng vòng cho người ta bái lạy, rồi chỉ ngồi đó nhìn mắt người ta! Bây giờ tôi biết rồi. Chỉ để có thể ngồi đó, ổng phải đi qua địa ngục trước rồi.
Mọi người ổn không? (Dạ ổn.) Mọi người ổn không? Quý vị có thích nơi đây không? (Dạ thích.) Chào mừng quý vị đến nhà tôi… [à không], nhà quý vị chứ. Tôi có thể bước qua đồ của các vị Bồ Tát được không? Chà, ở đây mát quá. Xin lỗi, máy lạnh sẽ đến, nhưng không biết khi nào. Có thể là mười năm nữa nếu quý vị kiên nhẫn. Chúng ta có căn nhà rộng lớn, mà không có bao nhiêu người đến. Người Mỹ hả? (Dạ.) Trông giống! Billy, anh ở đây hả? Ăn nữa đi. (Dạ.) Ăn nữa đi. Người Âu Lạc (Việt Nam) hả? Ờ. Từ Mỹ đến hả? (Dạ.) Ồ! Cái gì đó? Tại sao lại ngồi như vậy? Lẽ ra ngồi đằng kia mà. Phải không? Ờ. Tôi chỉ đến chào thôi, sẽ gặp quý vị sau.
Quý vị khỏe không? (Dạ khỏe.) Có người Hoa ở đó không? (Dạ có.) Quý vị từ đâu đến? (Dạ từ Đài Loan [Formosa].) Từ Đài Loan (Formosa) đến đây mà ngồi như vậy à? Người Đài Loan (Formosa) đến đây để làm việc, mà sao lại ngồi như thế? Ờ. Quý vị khỏe không? (Dạ khỏe.) Khỏe không? Anh còn sống ở đó hả? (Dạ.) Trong [vùng] núi? Một mình? Một mình? (Dạ.) Ở Malaysia hả? Vẫn chỗ đó hả? Ờ. Được rồi. Tôi nói là tôi chỉ đến chào quý vị thôi. Chưa tới giờ. Chúng ta chưa ăn, đói quá. Quý vị đi ăn gì đi, rồi trở lại để chung vui. Lát nữa trở lại, nha. (Dạ.)
Hả? Họ có thể cắm lều ở đây không? (Dạ bây giờ đang dời.) (Đang dời chỗ.) (Dời lều. Dời chỗ.) Dời cái gì? (Dạ dời lều.) (Dạ bây giờ đang dựng lều.) (Đổi chỗ với đồng tu nữ.) Ồ. Hiểu rồi. Họ có thể treo võng ở đây à? Không tệ. Vì lần này ít người tới, nên chắc mỗi người quý vị có thể cất một căn nhà và ở trong đó. Không thành vấn đề. Quý vị bị khảo rớt hết rồi hả? Chứ sao kỳ này ít người tới quá vậy? Cả người Đài Loan (Formosa) cũng không dám tới? Sợ hả? (Dạ chúng con không sợ.) Tôi đã ở đó và vẫn còn sống đây, nghĩa là không sao. Gặp quý vị sau, chiều nay. Ờ. Vậy sẽ gặp quý vị chiều nay.
Mát quá. Ở đây mát quá. Tận hưởng gió mát mẻ. Nếu chỗ nào nóng quá, quý vị cứ dời đến… Quý vị liên lạc viên phải chăm lo cho mọi người nha. Chỗ rộng mà, nên cho họ ngồi bên trong một chút, mát hơn. Nếu chỗ nào nóng quá, thì quý vị dời đến chỗ [mát] hơn để ngồi nhe? Tự chăm sóc mình, được không? Mặc dù tôi đã “ra lệnh” cho thời tiết tốt hơn, nhưng thỉnh thoảng nó vẫn rất nóng. Tôi nói là tôi đã “ra lệnh” cho thời tiết tốt hơn, nhưng nó vẫn nóng. Mặt Trời vẫn sẽ làm sạm da. (Được lắm rồi ạ.) Như vầy đã tốt lắm rồi. (Đã tốt lắm rồi.)
Đáng lẽ thời tiết lúc này là nóng nhất. Tôi nói, nếu quý vị biết Campuchia, thì thời tiết này là Trời cho rồi. Đáng lẽ tháng này là tháng nóng nhất. [Nhưng] nó đã được “ra lệnh” nên mới tốt đó. Nhưng hãy tự chăm sóc bản thân nha. Nếu ở đó nóng quá thì ngồi đây, hiểu không? (Dạ.) Người nào hiểu thì nói lại cho mấy người khác biết, và mấy liên lạc viên chăm lo cho nhóm mình nhe? (Dạ.) Nhưng đừng lo, Mặt Trời cũng rất “đắt”. Quý vị biết ở Mỹ hoặc châu Âu, nếu muốn có được làn da rám nắng, phải tốn hàng ngàn Mỹ kim đó. Không phải sao? Nên ở đây miễn phí, Mặt Trời miễn phí. Gặp lại sau nha.
Quý vị đã thiền chưa? (Dạ rồi.) Ờ, tốt không? (Dạ tốt.) Hôm nay trời mát ha. Quý vị thậm chí có thể bơi. Nếu nóng quá, thì có sẵn nước kế bên, phải không? (Dạ phải.) Quý vị có thể vốc nước hay là tắm bên đó. Tắm vòi sen hay gì đó. À, mọi thứ ở đây đều tốt. Rất tiện, có cả nước bên cạnh chỗ ngồi. Trời đối đãi tốt lắm rồi. Quý vị thích mưa ở đây không? (Dạ thích.) Ờ, ngoại trừ bị dột. Nhưng không sao ha? (Dạ.) Có đủ chỗ để trú ẩn chứ? Hai người này đi tìm chỗ mát bên kia đi. Hai người đi qua bên kia tìm chỗ nào mát để ngồi. Đi từ phía sau, từ đằng sau. Bên kia. Nam giới ở đây. Nam giới ở đằng sau.
Vậy, hôm nay quý vị có than phiền gì nữa hay không? (Dạ không.) Không hả? Tôi có! Quý vị muốn nghe không? (Dạ muốn.) Ngày nào tôi cũng có rất nhiều điều than phiền. Tôi nghĩ phải viết sách – sẽ bán chạy nhất, “Cách Than Phiền”, vì có thể quý vị biết than phiền như thế nào, nhưng có lẽ không hiệu quả.
Quý vị biết sáng nay tôi nghĩ gì không? (Dạ không.) Sáng nay tôi mới hiểu rằng tại sao người ta lại biết ơn Minh Sư rất nhiều. Phải! Phải! Trước kia tôi không hiểu. Tôi vừa mới nói với mấy người ở gần tôi. Tôi nói: “Ồ, giờ tôi mới thật sự hiểu”. Tại vì trước đó, tôi từng gặp một vài vị thầy, đạo sư này nọ, và [thấy] người ta thường tôn thờ họ, ca tụng họ và nói: “Chà! Ngài kiên nhẫn. Ngài tượng trưng cho sự nhẫn nại, từ bi, tình thương, khoan dung”. Bất cứ gì! Tôi nói: “Cái gì! Ổng đâu có làm gì đâu! Ổng chỉ đi vòng vòng cho người ta bái lạy, rồi chỉ ngồi đó nhìn mắt người ta! Thế thôi! Vậy mà sao người ta lại ca tụng ổng nhiều đến vậy? Có gì đâu là kiên nhẫn, bao dung này kia?” Bây giờ tôi biết rồi. Chỉ để có thể ngồi đó, ổng phải đi qua địa ngục trước rồi.
A! Không dễ dàng chút nào. Đầu óc con người chính nó đôi khi thật sự là địa ngục. Thật không thể tin, há? Nếu làm việc với nhiều người là quý vị biết ngay. Có ai biết không? Không. Không biết. Không ai làm việc với nhiều người? Được rồi. Hôm nay mát không? Mát há? (Dạ mát.) Hay là vì tôi có máy lạnh hay cái gì ở đây? Có cái gì ở đó? (Dạ không.) Không hả? Vậy thì gió thổi từ quý vị hả? Tôi không có máy lạnh gì hết mà cảm thấy mát. Quạt máy cũng không hoạt động. Cho nên [thời tiết] chắc phải tốt. Quý vị vẫn thích chứ? (Dạ thích.) Ờ, tôi lo rằng quý vị cảm thấy không thoải mái vì chỗ mới, mới phát triển, và thời tiết cũng không hợp với quý vị. Nhưng quý vị thấy ổn hả? (Dạ ổn.) Thiệt hả?
Rồi, bây giờ có ai có câu hỏi gì không? (Dạ không.) Không hả? (Dạ không.) Vậy quý vị đến đây để làm gì? (Dạ để thiền.) (Dạ để nhìn Sư Phụ.) (Để gặp Sư Phụ.) Để gặp tôi. Ờ. Còn có lý do gì khác không? (Để nghe Sư Phụ giảng dạy.) Để nghe tôi giảng dạy! Tôi mà có thể dạy quý vị hả, “những chúng sinh vĩ đại nhất, ‘cái rốn’ của vũ trụ”? Làm sao mà tôi dạy được loài người? Thấy không? Anh ta đồng ý đó! Đó là sự an bài của Lực Lượng Minh Sư, để quý vị biết rằng đó là sự thật. Quý vị thật sự không có câu hỏi gì hả? Ngày nào tôi thiền cũng nghe quý vị – rất ồn ào! “Ồ! Sư Phụ, xin làm cái này”, “Ồ! Sư Phụ, tại sao nó lại như vầy?” “Xin Sư Phụ …” Rồi bây giờ quý vị đến đây mà không có câu hỏi gì hết. Thiệt không tin nổi. Chắc có lẽ quý vị thích Campuchia, ai biết được?
Này! Chuyện gì đó cưng? Bộ khóc hay có chuyện gì sao? (Dạ không.) Không. Hả? (Dạ không.) Không cái gì? (Dạ con không khóc.) Không khóc, mà cười! Phải rồi, có lúc mình vui quá hay là buồn quá, cũng giống như nhau – nước mắt cũng chảy. Và khi mình đau khổ hay là vui sướng, hầu như cũng giống như nhau. Đó là lời Hermann Hesse nói trong sách “Siddharta” của ông. Nếu quý vị không có câu hỏi gì, thì mình nói chuyện vui ha. Vậy là tốt nhất. Chỉ cười vang mọi thứ, vì nếu không tôi sẽ khóc đó, biết không. Ngày nào tôi cũng cảm thấy muốn khóc khi ở gần con người, mấy “đệ tật” dấu yêu… Luôn luôn cảm thấy muốn khóc.
Photo Caption: Thư Giãn Trong Thế Giới Đang Trở Nên Nóng Bức!