Hãy luôn cố gắng nhớ giữ mình trong sạch từ trong ra ngoài. Giữ cho mình gọn gàng, xinh đẹp từ trong ra ngoài nhé? Hãy giữ cho mình tỏa sáng luôn luôn, từ trong ra ngoài. Hãy là người đại diện tốt của Thượng Đế và Lực Lượng Minh Sư. Rồi thì quý vị có thể hữu dụng cho bản thân và hãnh diện về chính mình. Và hữu ích cho những ai khác tiếp xúc với quý vị. Quý vị nhiều người. Và quý vị luôn có cơ hội tiếp xúc với nhiều người mà thương yêu quý vị, tin tưởng và cần quý vị, vì họ biết quý vị. Họ không biết tôi nhiều lắm. Có lẽ họ sẽ biết. Có lẽ tương lai họ sẽ biết, qua quý vị.
Chào buổi sáng. (Kính chào Sư Phụ.) Chào buổi chiều. Xin lỗi, để quý vị đợi lâu quá. Luôn luôn có chuyện gì đó xen ngang. Mỗi lần tôi muốn làm việc gì đó; thì luôn có chuyện gì khác ở đó. Xin lỗi nha. Chào và tạm biệt. Sao quý vị ra về nhanh vậy? Sớm vậy? Làm việc hả? (Dạ.) Tôi tưởng mình là người duy nhất phải làm việc chứ. Quý vị có vui không? (Dạ vui.) Ngắn ngủi? Ngắn nhưng vui. (Dạ.) Hy vọng quý vị sẽ trở lại nữa. (Dạ chúng con sẽ trở lại.) Mỗi lần quý vị về, tôi cũng thấy tiếc. Cảm thấy nếu quý vị có thể ở lại mãi mãi thì tốt. Tôi rất thích hầu hết quý vị. Muốn quý vị ở lại, có điều hoàn cảnh không thể. Vậy, hãy tranh thủ thời gian ở đất nước quý vị rồi trở lại nữa. Có lẽ sớm thôi.
Quý vị không nên về. Quý vị không có gì để làm ở Bangkok, phải không? Tôi ở đây, tại sao quý vị lại ở đó? Quý vị có việc kinh doanh hả? Kinh doanh tốt không? Ờ, thiệt hả? Ngày càng tốt hơn? Bây giờ quý vị có kinh doanh gì ở Campuchia không? Tương tự? Không hả? Chưa à? Tôi nghĩ họ cần. Họ cần gửi người của họ ra [nước] ngoài. Tại sao quý vị không liên lạc với bộ trưởng ở đó đặng coi quý vị có thể làm được gì không? Bởi vì hiện tại, người dân Philippines không muốn đến Singapore? Họ vẫn vậy, hay bây giờ đã đỡ hơn rồi? Philippines và Singapore còn tranh cãi nhau không? (Dạ bây giờ họ ổn rồi ạ.) Bây giờ họ ổn rồi? Và họ gửi người tới đó? (Dạ.) Hay người dân vẫn muốn tới hay không? (Chính phủ ổn rồi ạ.) Chính phủ ổn, nhưng người dân có ổn không? Người dân Philippines có ổn hay không? (Dạ họ an toàn.) Nhưng nói quý vị biết…
Xin lỗi, có gì trong mắt tôi. Giờ đỡ hơn rồi. Là do cái… máy lạnh. Làm ơn, tắt đi. Tôi không chịu nổi. Mắt tôi đã đau rồi vì tối qua không ngủ. Nên nó đau, và còn phải đọc sách, đặng coi có tìm được gì thú vị cho quý vị không. Nhưng không tìm được gì hết. Phải đọc hết cuốn sách, [may ra] mới tìm được nửa câu truyện. Nửa còn lại phải tự chế ra. Và rồi lãng phí cả đêm đọc quyển sách mà chẳng được gì! Luôn luôn phải làm những việc “vô ích” như vậy đó. Cho nên đôi khi tôi cầu nguyện Sư Phụ (bên trong), Sư Phụ bên trong giống như của quý vị. Quý vị biết Sư Phụ bên trong chứ? Tôi cầu Sư Phụ bên trong. Nói: “Ồ, xin Ngài. Cho con chọn đại một truyện mà phải là truyện hay”. Rồi, sau khi tôi cầu nguyện rất thành khẩn, niệm Năm (Hồng) Danh và thiền. Rồi tôi mở sách ra và đọc cả… [Nhưng] chỉ toàn rác rến.
Nên tôi nói với Sư Phụ (bên trong): “Ủa sao vậy? Con cầu nguyện rất thành khẩn mà? Rất thành tâm, phải không? Và con cần truyện, phải không? Cần truyện cho con cái của Ngài”. Cho nên Sư Phụ (bên trong) nói: “Ta làm gì được đây? Cả cuốn sách toàn là rác rến! Dù cầu nguyện thêm cả trăm lần đi nữa, và mở ra thêm nhiều lần đi nữa, thì ta làm gì được đây?” Tôi nói: “Sao vậy?” Ngài nói: “Chà, cả thế giới này là như thế. Rất khó mà tìm được cái gì [hay]”. Tôi nói: “Vậy thì Ngài hãy xuống đây làm việc, Ngài làm việc này đi”. Tôi không thể chế ra truyện mỗi ngày để làm cho bài giảng sinh động. Cần một số thí dụ, một số gia vị và nhiều khi một số sáng tạo. Nhưng không thể sáng tạo mỗi ngày, mỗi lúc.
Một số lý thuyết mà tôi đã nói với quý vị là sự thật. Rằng quý vị biết, biết trực tiếp từ trực giác. Nhưng có khi, người khác, họ cần bằng chứng. Vì vậy, nhiều khi bằng chứng có trong sách, từ kinh nghiệm của người khác, hoặc từ những quan điểm khoa học. Thành ra nhiều khi tôi phải đọc sách, đọc khi có thời giờ và tôi cũng thích đọc sách. Đó cũng là sở thích tiêu khiển tốt. Nhưng thường thì phải may mắn mới tìm được một cuốn sách hay, một cuốn sách thú vị. Ngay cả nhiều khi, cốt truyện hoặc nội dung rất thú vị, nhưng tác giả lại viết rất nhiều rác rến. Và rất khó đào được viên kim cương ra từ đống rác to lớn đó. Bởi vậy mà nhiều khi tốn rất nhiều thời giờ.
Được rồi. Những gì nên nói với quý vị thì tôi đã nói rồi. Vậy, hãy chăm sóc bản thân. Luôn luôn bước đi với chân, thiện, mỹ. Hãy luôn cố gắng nhớ giữ mình trong sạch từ trong ra ngoài. Giữ cho mình gọn gàng, xinh đẹp từ trong ra ngoài nhé? Hãy giữ cho mình tỏa sáng luôn luôn, từ trong ra ngoài. Hãy là người đại diện tốt của Thượng Đế và Lực Lượng Minh Sư. Rồi thì quý vị có thể hữu dụng cho bản thân và hãnh diện về chính mình. Và hữu ích cho những ai khác tiếp xúc với quý vị. Nếu quý vị nghĩ quý vị tin tôi thì hãy sống theo cách tôi sống. Bất cứ gì quý vị không thích về tôi, ờ, thì quý vị đừng bắt chước. Bất cứ điều gì quý vị thích về tôi, thì hãy bắt chước. Và làm cho nó tốt hơn vậy nữa. Tạo một bản sao tốt hơn. Như vậy thì quý vị sẽ luôn sống đời mình một cách dễ dàng. Rồi quý vị biết rằng đời mình không hề lãng phí. Cho tới nay, nó đã rất, rất tốt rồi, và rồi sau này sẽ còn tốt hơn nữa.
Thế giới cần quý vị bởi vì tôi chỉ có một mình. Quý vị nhiều người. Và quý vị luôn có cơ hội tiếp xúc với nhiều người mà thương yêu quý vị, tin tưởng và cần quý vị, vì họ biết quý vị. Họ không biết tôi nhiều lắm. Có lẽ họ sẽ biết. Có lẽ tương lai họ sẽ biết, qua quý vị. Nhưng quý vị là thầy đầu tiên của họ. Hãy nhớ. Qua mối quan hệ với thế giới, quý vị sẽ mang đến cho họ niềm hy vọng, sự tự tin, và chân, thiện, mỹ. Và rồi có lẽ nếu có cơ hội, họ cũng sẽ biết đến tôi, khi đó tôi cũng sẽ có vinh dự và cơ hội chia sẻ với họ bất cứ gì có thể, bất cứ gì tôi có, bất cứ gì tôi hiểu, bất cứ gì tôi có thể truyền đạt và chia sẻ với họ. Cho nên, thật ra, về mọi mặt, quý vị đang ở trong một vị trí tốt hơn để phục vụ thế giới. Quý vị phải luôn nhớ điều đó, để có thể chăm sóc chính mình, để tiến bộ trong tu hành và để tịnh hóa bên trong lẫn bên ngoài. Bởi vì quý vị hết sức quan trọng. Bây giờ hiểu chưa? (Dạ hiểu.)
Đừng chỉ xem tôi là mục đích duy nhất và là người duy nhất trong đời quý vị. Quý vị phải nhìn vào bản thân và vào mỗi vị Phật tương lai khác mà quý vị gặp trên đường đời của mình. Bằng cách đó, chúng ta luôn ở bên nhau, và không bao giờ chia cách. Bởi vì chúng ta nhìn về cùng một hướng. Như một triết gia lỗi lạc đã nói: “Tình yêu không phải là nhìn vào mắt nhau, mà là cùng nhìn về một hướng”. Tương tự như vậy, chúng ta luôn nhìn về cùng một hướng. Thành ra chúng ta luôn ở bên nhau. Bất kể ở đâu; quý vị cũng sẽ luôn nhớ đến tôi và tôi ở trong tâm quý vị, nên chúng ta không bao giờ xa nhau. Nhưng dĩ nhiên, vì Thượng Đế đã tạo ra rất nhiều hình tướng đẹp đẽ, như quý vị và láng giềng của quý vị hoặc chính tôi, nên dĩ nhiên, chúng ta thích nhìn biểu hiện của Thượng Đế ở những người khác nhau, và những thứ đẹp đẽ khác nhau trên thế giới này. Nhưng không luôn luôn cần thiết phải làm như vậy. Đôi khi nếu có thể thì chúng ta [gặp], và nếu không thể, cũng chẳng sao. Hiểu không? Quý vị biết rồi ha? (Dạ.)
Nhưng vì gặp quý vị nên tôi nhắc lại với quý vị. Mà dù sao, quý vị cũng luôn thích nghe tôi nói bất cứ điều gì. Cho nên... Nó làm cho quý vị vui rằng tôi đã nói và rằng quý vị đã nghe được điều gì đó lần cuối, rằng quý vị thật sự đã hiểu được điều gì đó. Mặc dù đó là những thành phần giống nhau và luôn được nấu… có lẽ theo một cách khác, nhưng luôn là cùng những thành phần đó. Bởi vì chúng ta không nói lên điều gì khác ngoại trừ sự thật. Và không có gì khác mà chúng ta muốn nghe ngoại trừ sự thật. Nên dù thế nào đi nữa, tôi vẫn đứng bên cạnh, và chúc quý vị may mắn! Chúc quý vị nhiều tiến bộ! Bây giờ tôi sẽ đi xuống đồi. Xuống đồi. Và nếu vẫn còn thời gian, quý vị có thể chuẩn bị ngồi ở đó và sau đó chúng ta sẽ gặp nhau. Tất cả những thứ này là của quý vị, tôi nghĩ vậy. Chắc vậy. Tự lấy nha. Để chúng lên bàn. Để lên cao hơn. Không biết bên trong có gì? Có gì mà đặc biệt vậy.
Ở đây có người đại diện, liên lạc viên nào không? Liên lạc viên? Không có? Cô hả? Từ đâu? (Dạ Hồng Kông.) Hồng Kông? Một người duy nhất? (Dạ mỗi mình con.) Lại đây, lại đây. Liên lạc viên. Tôi không biết bên trong có gì, nhưng trông khác. Trông khác. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Để mai mốt quý vị làm việc chăm chỉ hơn. Hồng Kông, chỉ từ Hồng Kông. Hãy xem mọi lời la rầy và khiển trách giống như quý vị nhận quà gia trì (thuần chay) của tôi vậy há? Bởi vì trở thành người lãnh đạo nào đó có nghĩa là trở thành nô lệ của đại chúng. Không có gì đáng tự hào ngoài công việc. Có người nào khác là liên lạc viên không, có lẽ? Nếu không thì, chụp lấy. Chụp lấy. Và làm việc chăm chỉ hơn. Gặp sau. Cảm ơn tình thương của quý vị (Xin cảm ơn Sư Phụ.) và sự hiện diện của quý vị. Hẹn gặp lại. Tôi không thể cứ đi vô và ở lại mãi được. Ah, cô đang cố giảm cân hả? Thế có gầy hơn chưa? (Dạ có, thưa Sư Phụ.) Có hả? (Dạ.) Cô đã thành công. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Vậy thì được rồi. (Dạ.)
Photo Caption: Tất Cả Đều Hạnh Phúc Trong Sự Chăm Sóc Đầy Tình Thương.