Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Các Quốc Gia Có Nghiệp Nặng Nhất:Con Người Phải Cầu Xin Tha Thứ, Phần 5/6

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Xin đừng đụng vào năng lượng hạt nhân. Đừng phát triển bất kỳ công nghệ hạt nhân nào. Bởi vì người của quý vị có lẽ không có đủ tài năng, có thể không có đủ kiến ​​thức hoặc tiến bộ kỹ thuật để phát triển vũ khí hạt nhân. Và nó có thể gây ra tai nạn, và quý vị sẽ làm nổ tung chính đất nước của mình. (Chao ôi.) Đó là điều Họ nói với tôi, (Chao ơi.) Thiên Đàng đã nói với tôi. Nên tôi khuyên [Bắc Triều Tiên]: Xin đừng làm gì cả với năng lượng hạt nhân. Tốt hơn là đừng.

Tôi định nói gì khác… Câu hỏi đó là gì? (Đó là về vụ nổ hạt nhân.) Ồ, Bà Baba Vanga. Bà ấy đã tiên đoán nhiều điều chính xác. Còn những điều khác người ta nói không đúng, đó là vì Thiên Đàng can thiệp. Tất cả chư Thánh Hiền, và tất cả những người thiện lành trên thế giới đã cầu nguyện. Nhờ vậy [tai họa] trở nên nhẹ hơn, hoặc trở thành số không. Cho nên phải luôn luôn tạ ơn Thượng Đế vì lời cầu nguyện của chúng ta được nghe thấy, và được các cõi Thiên Đàng can thiệp giúp đỡ. (Ồ dạ. Cảm ơn Thượng Đế.) Còn hạt nhân bây giờ. (Dạ.) Sao? (Hạt nhân ạ.) Bà ấy tiên đoán một vụ nổ hả? (Dạ, chính xác thế. Một vụ nổ hạt nhân sẽ xảy ra vào năm 2023 ở châu Á. Người ta sẽ nhìn thấy những đám mây độc hại khắp châu Á.) Tôi đã đọc về điều đó. Thiên Đàng cho tôi biết nó sẽ ở Bắc Triều Tiên. (Ôi.) Ừ. (Ôi chao ơi.) Vụ nổ sẽ ở Bắc Triều Tiên. (Ồ.)

Và tôi hỏi tại sao. Tôi nói: “Bắc Triều Tiên, tại sao? Ai đó sẽ đến và dội bom Bắc Triều Tiên bằng vũ khí hạt nhân hay sao?” Họ nói: “Dạ không, không, không”. Dù sao thì không ai muốn dội bom Bắc Triều Tiên. Họ vẫn hy vọng giảng hòa và hòa đàm. Không ai ghét Bắc Triều Tiên. Họ chỉ muốn giúp đỡ. (Dạ đúng.) Bởi vì cho dù có bất kỳ hành vi gây hấn nào, thì đó không phải là người dân Bắc Triều Tiên. Hầu hết, bất kỳ quốc gia nào gây chiến, có khuynh hướng hoặc hành động gây hấn với các nước khác, thì chỉ là các lãnh đạo chính phủ thôi. (Dạ đúng vậy. Dạ, chính xác.) Chỉ một vài người họ. Và rồi, bởi vì họ có quyền lực, họ kiểm soát. Vì vậy, họ hành động, hoặc họ sẽ làm tất cả việc đó. Chứ không phải dân thường. Những người dân thường chỉ mong có hòa bình, có cơm ăn trên bàn, và hạnh phúc với gia đình. Thế thôi. Nuôi dạy con cái của họ, cho chúng vào đại học và đảm bảo chúng được an toàn. Và sau đó đảm bảo rằng họ có đủ tài sản để cưới gả con cái hoặc giúp con cái bằng bất kỳ cách nào. Thế thôi. Hầu hết dân thường không đòi hỏi gì hơn thế. Chỉ những kẻ gọi là lãnh đạo có tham vọng tà ác của các quốc gia đó, bất kỳ quốc gia nào, mới nghĩ đến gây chiến, hoặc quấy rối hoặc bắt nạt các quốc gia yếu hơn hoặc gọi là nghèo hơn, kém phòng thủ hơn. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Tôi thấy trong bầu khí quyển, không ai ghét Bắc Triều Tiên cả.

Họ cảm thấy tội nghiệp sao đó và cố gắng giúp đỡ thôi. Vì vậy, nếu họ [Bắc Triều Tiên] thậm chí nghe theo lời khuyên khiêm tốn của tôi, thì tôi nghĩ tôi muốn nói với các nhà lãnh đạo và chính phủ Bắc Triều Tiên ở đó là: Xin đừng đụng vào năng lượng hạt nhân. Đừng phát triển bất kỳ công nghệ hạt nhân nào. Bởi vì người của quý vị có lẽ không có đủ tài năng, có thể không có đủ kiến ​​thức hoặc tiến bộ kỹ thuật để phát triển vũ khí hạt nhân. Và nó có thể gây ra tai nạn, và quý vị sẽ làm nổ tung chính đất nước của mình. (Chao ôi.) Đó là điều Họ nói với tôi, (Chao ơi.) Thiên Đàng đã nói với tôi. Nên tôi khuyên [Bắc Triều Tiên]: Xin đừng làm gì cả với năng lượng hạt nhân. Tốt hơn là đừng. (Ồ.)

“Media Report by Vox – June 17, 2016, Eric Schlosser: “Mũi tên gãy” là cụm từ của Lầu Năm Góc ngụ ý một tai nạn nghiêm trọng về vũ khí hạt nhân có thể đe dọa công chúng. Theo Lầu Năm Góc, đã có 33 mũi tên gãy trong lịch sử thuộc chương trình hạt nhân của chúng ta. Đó là con số chính thức, nhưng tôi cảm thấy rất tự tin mà nói rằng nó cao hơn rất nhiều so với số 33. Công nghệ này liên tục có nguy cơ tuột khỏi tầm kiểm soát của chúng ta. Tôi đã nhận được một tài liệu thông qua Đạo luật Tự do Thông tin liệt kê hơn 1.000 tai nạn và sự cố liên quan đến vũ khí hạt nhân chỉ trong khoảng thời gian từ 1950 đến 1968. [Tại] Damascus, Arkansas, một nhân công làm rơi dụng cụ trong hầm chứa tên lửa. Dụng cụ này đụng trúng tên lửa, gây rò rỉ nhiên liệu và trên đầu tên lửa là đầu đạn hạt nhân mạnh nhất mà Hoa Kỳ từng chế tạo. Công việc bảo trì đang được thực hiện trên một quả bom nguyên tử và người nhân công không nhận ra một trong các chốt của phích cắm của thiết bị thử nghiệm đã bị cong. Khi anh ta cắm chốt vào quả bom nguyên tử, nó trang bị đầy đủ cho quả bom và suýt kích nổ quả bom, mà có ​​thể phá hủy một phần lớn duyên hải Florida.”

“Excerpt from ‘Nuclear Tests That Went Horribly Wrong’ – Mar. 27, 2020, Narrator: Người ta ước tính rằng do thử nghiệm vũ khí hạt nhân ở Hoa Kỳ, hơn 300.000 người Mỹ đã thiệt mạng. Dường như Hoa Kỳ đã giết nhiều người dân của mình để phát triển những vũ khí này.”

“Media Report by Vox – June 17, 2016, Eric Schlosser: Một trong những vấn đề với các hệ thống công nghệ phức tạp là bạn không bao giờ biết được vấn đề có tiềm năng gây thảm khốc có thể bắt đầu từ đâu. Chúng ta rất giỏi tạo ra các hệ thống công nghệ phức tạp, nhưng lại không giỏi quản lý chúng và không giỏi chút nào khi có điều gì trục trặc xảy ra với chúng.”

Không dễ để chế tạo bom nguyên tử hoặc bom hạt nhân. (Dạ, con có thể tưởng tượng được. Sẽ không [dễ].) Quý vị phải thực sự biết cách. (Con nghĩ thế.) Nếu một người trong đội, thậm chí chỉ một hoặc hai người trong đội hôm đó bị nhức đầu, hoặc cãi cọ với vợ của họ ở nhà và không ngủ được, rồi họ rối trí, hoặc con cái của họ bị bệnh và họ phải thức suốt đêm, nhưng rồi phải đến nơi làm việc – nếu một hoặc hai người họ phạm sai lầm chỉ một milimét hoặc nhỏ hơn, nanô-milimét, thì quả bom sẽ phát nổ. (Trời ơi.) Hoặc cho dù họ thành công trong việc chế tạo bom, thì những người quản lý bom cũng có thể phạm sai lầm sau đó. (Dạ đúng.) Và rồi cả đất nước sẽ bị diệt vong, sẽ không còn nữa. (Ôi, đáng sợ quá.) Thật đáng sợ! Trời ơi! (Họ không biết họ đang đùa giỡn với cái gì.) Quý vị không thể tưởng tượng. Nhưng hãy nghĩ về Hiroshima. Ví dụ, nhìn lại những tấm hình đó. (Dạ.) Và xem các phim tài liệu – ngày nay người dân vẫn còn chịu đau khổ như thế nào. Trông họ không giống con người, những người chịu đau khổ, nạn nhân của bom nguyên tử ở Hiroshima. (Dạ.) Trông họ không giống con người. Họ đau khổ vô cùng.

Và ở Âu Lạc (Việt Nam), nạn nhân của chiến tranh, nhiều người vẫn trông không giống con người. (Ôi.) Nhiều người vẫn còn rất đau khổ. Ngay cả từ một quả bom, hoặc Chất độc Da cam, hoặc bom chùm, hoặc bất cứ tên gì quý vị gọi. Tôi không nhớ hết những thứ đó. Tôi không muốn nhớ. Ước gì chúng ta không bao giờ phải biết những cái tên này chút nào, những quả bom này hay là tất cả những vũ khí giết người mà ảnh hưởng đến những người vô tội. (Dạ.)

Hãy nhớ rằng, không phải tất cả những người đã chết, hoặc chịu khổ, hoặc bị thương tật trong chiến tranh là những người tạo nghiệp thực sự. (Dạ đúng.) Anh có nhớ câu chuyện tôi đã kể về Mô-sê và Thượng Đế về đàn kiến ​​không? (Dạ nhớ.) Mô-sê hỏi: “Tại sao Ngài giết tất cả dân chúng? Một số người vô tội. Vài người trong họ hẳn là vô tội, nhưng Ngài đã giết cả nhóm họ”, chẳng hạn. “Ngài đã giết tất cả họ. Như thế không công bằng”. Thượng Đế không nói gì cả. Đoạn tiếp theo, sự việc tiếp theo là, một vài con kiến ​​đã cắn Mô-sê khi Ngài đang ngồi hoặc đang ngủ. Và rồi, Ngài chỉ đập và giết cả đàn kiến. (Dạ.) Rồi Thượng Đế nói: “Tại sao ngươi giết cả đàn kiến? Chỉ có một, hai con cắn ngươi! Đâu phải tất cả chúng”. Mô-sê nói: “Nhưng con không biết con nào đã cắn con. Con bị đau nên chỉ đập hết, bóp chết tất cả”. (Dạ.) Rồi Thượng Đế phán: “Giống vậy. Cũng giống vậy. Những người trong cùng một nhóm, nếu ta tiêu diệt, ta tiêu diệt hết. (À.) Ta không thể xem xét ai đã phạm tội hay ai không phạm tội”. (A, vâng.) Quý vị hiểu ý tôi nói không? (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.)

Vì vậy, tôi đã nghĩ thoáng qua trong đầu rằng có thể Ukraine (Ureign) đã… tôi đã bảo quý vị trước đây rằng đó không phải là nghiệp của Ukraine (Ureign). Nhớ không? (Dạ nhớ. Vâng, Sư Phụ có nói.) Hai lần, gần đây và trước đây lâu rồi, tôi nói cuộc chiến không phải vì nghiệp của Ukraine (Ureign) lớn như vậy. (Dạ.) Nhưng tôi nghĩ mình có thể sai. Vì vậy, khi tôi hỏi về quốc gia nào có nghiệp… tại sao có nhiều chiến tranh như thế? Thì Thiên Đàng nói với tôi: “Vì nước nào cũng có nghiệp”. Rồi cộng nghiệp sẽ giết khu vực này hoặc khu vực kia, hoặc người này, người kia. (A, dạ.) Nên tôi hỏi: “Quý Vị có thể cho tôi biết quốc gia nào?” Rồi thì Họ nói với tôi danh sách 10 nước nghiệp nặng nhất đó. (Dạ.)

Nhưng với suy nghĩ thoáng qua trong đầu, tôi nghĩ có lẽ mình đã nhầm. Có lẽ chính Ukraine (Ureign) đã làm điều gì đó. Có lẽ Ukraine (Ureign) có nghiệp rất nặng, mà tôi đã tính toán nhầm. Có lẽ tôi không biết, có lẽ gì đó bị ẩn giấu mà tôi không biết. Nhưng Ukraine (Ureign) không có trong 10 nước nặng nghiệp nhất! (Dạ không có. Đúng vậy.) Thậm chí không nằm trong 30 nước nặng nghiệp nhất, nếu danh sách tiếp tục. (Ồ.) Vì vậy, tôi đã nói đúng là [nghiệp] phải xảy ra ở đâu đó. (Dạ.) Không nhất thiết là nghiệp của người Ureign (Ukraine). Bảo quý vị rồi. (Dạ.) Và tôi mừng là biết nó như thế này, theo cách này. Nhưng tôi đã rất sốc vì không ngờ tên của những quốc gia này trong danh sách 10 nước nặng nghiệp nhất. (Dạ.) Từ bên ngoài nhìn vào, quý vị không thấy nhiều lắm. (Không nghĩ đến. Không thể nào.) Không, không bao giờ có thể tưởng tượng được điều đó. Ngay cả trong giấc mơ tôi cũng không nghĩ như thế.

Vì vậy, những người tình cờ được sinh ra ở quốc gia nằm trong 10 nước nặng nghiệp nhất đó, có lẽ họ đã làm điều gì đó khác trầm trọng hơn trong tiền kiếp. Bây giờ họ đã trả xong món nợ của họ ở nơi nào đó, có lẽ là địa ngục hay đâu đó, và họ được phép tái sinh lại ở quốc gia đó, quốc gia kia. Nhưng nghiệp vẫn chưa trả xong. Nên nếu có điều gì xảy ra với họ hoặc họ phải trở lại địa ngục lần nữa, thì đó là do nghiệp tồn kho. (Ồ, dạ đúng.) Nhưng kiếp này, được làm người, họ có cơ hội chuộc lỗi, và rất nhanh chóng. Trời ơi, tôi nói những điều này làm chi, nếu không phải là sự thật? Tôi nói ra được lợi gì chứ? (Đúng vậy ạ.) Chỉ cần ăn thuần chay, sám hối, tạo hòa bình, cầu xin Thượng Đế tha thứ. Đó là bao gồm Ăn Thuần Chay, Tạo Hòa Bình, Làm Việc Thiện. Đó là để cho thấy quý vị ăn năn sám hối và quay đầu lại. Tôi bảo mọi người ăn thuần chay để làm gì nếu đó không phải là sự thật? Tôi thề có Thượng Đế: “Hãy trừng phạt tôi nếu đó không phải sự thật”.

Bởi vì, chỉ cần đi theo hướng khác, thì tai họa ở hướng ngược lại sẽ không đụng đến quý vị. Sao đụng được? Nếu nhà để xe của quý vị đang cháy, đừng đi đến đó! (Dạ. Chính xác ạ.) Nếu nhà quý vị đang cháy, đừng quay vào trong nhà. Cứ ở bên ngoài, chạy xa khỏi đó. (Dạ.) Nếu gió thổi ngọn lửa từ nhà, hoặc từ xóm làng, hoặc từ khu rừng của quý vị về hướng Bắc, thì đi về hướng Nam. (Dạ, Sư Phụ.) Làm bất cứ gì theo cách nhanh nhất mà có thể làm được – lái xe, chạy, nhảy xuống nước, làm bất cứ gì ngược với hướng ngọn lửa đó. Cũng giống vậy… sát nghiệp sẽ cộng thêm vào càng ngày càng nhiều nghiệp, và nó sẽ trừng phạt quý vị, tra tấn quý vị trong địa ngục, bất tận. Vì quý vị đã có nghiệp xấu rồi, nên không có công đức nào ở đâu để bù đắp.

Có người cả đời ăn thịt, nhưng có thể kiếp trước họ có nghiệp tốt rất lớn, nên họ có thể thoát khỏi nghiệp bị COVID, COVID-19 hoặc thoát khỏi bất kỳ cái chết khủng khiếp nào khác. Nhưng đó không có nghĩa là họ sẽ được tha trong địa ngục, (Ồ, dạ.) hoặc trong kiếp sau.

“Media Report from CBN News – Sept. 3, 2020, Wendy Griffith: Đối với Josh Miles, ngã bệnh cúm đã trở thành một trải nghiệm thay đổi cuộc đời. Cháu bị ốm với cơn sốt 106 độ (Fahrenheit) (41 độ C).

Charlene Aaron: Đúng rồi. Bố cháu lo lắng đến mức đã đưa cháu đến ER (Phòng Cấp Cứu). Và trên đường đến đó, hồn của Josh đã lìa khỏi xác. Và cháu nói rằng cháu đi thẳng đến địa ngục.

Josh Miles: Sự tra tấn ở mức độ mà bạn thực sự không thể hiểu được trong tâm trí con người. Nó khá điên rồ. Chắc chắn đó là một điều khó khăn, nhất là nếu bạn sẽ ở đó mãi mãi. Ở đó quá nóng và kiểu như hàng ngàn độ và có quá nhiều sự hành hạ. Cơ thể bạn không bị cháy. Da bạn không bị bỏng. Da thịt không bị ăn bởi sức nóng hay bất cứ gì như thế. Chỉ là bạn cảm thấy quá nóng và bị hành hạ rất nhiều, nhưng cơ thể bạn thì không bị ảnh hưởng gì từ sức nóng. Bạn chỉ cảm thấy quá đau đớn, hối hận, hoang tưởng và tất cả những cảm xúc khác nhau này cùng một lúc. Tôi kể mọi người, hãy tưởng tượng ngày tồi tệ nhất mà bạn có thể trải qua, thì nó sẽ nhân lên gấp mười, gấp ngàn lần khi bạn ở trong địa ngục. Đó là một nơi mà tôi thực sự… Bạn nên sợ nơi đó. (Ôi chao.)

Người ta nghĩ Thượng Đế gửi con người xuống địa ngục. Chúng ta chọn cho riêng mình… Thượng Đế ban cho chúng ta ý chí là có lý do. Chúng ta chọn con đường sống của riêng mình. Và nếu bạn chọn Ngài, đó là nơi bạn cuối cùng sẽ đến. Nếu bạn chọn con đường khác, thì địa ngục là nơi bạn cuối cùng sẽ đến. Không phải như Thượng Đế nói: “Này, mọi người, hãy xuống địa ngục”. Ngài muốn chúng ta lên Thiên Đàng, Ngài muốn chúng ta sống trên Thiên Đàng. Ngài muốn chúng ta làm cô dâu của Ngài, nhưng chúng ta phải chọn Ngài. Nhưng có hàng triệu triệu người trong địa ngục. Như là hàng triệu, hàng triệu người. Và mọi người đang đứng trên những thềm đá, giống như đá nóng chảy, và mọi người la hét và hỗn loạn. Thật điên rồ vì chính bạn cũng đang đau đớn và hỗn loạn, điều này là thật, nhưng nhìn người khác trải qua tình trạng hỗn loạn như vậy, bạn còn đau hơn nữa. Bạn có thể nhớ tới những việc bạn đã làm trên Địa Cầu này, những bí mật và những thứ như thế và bạn thực sự khao khát chính Thượng Đế, vì bạn biết mình đã không làm được, và bạn chỉ cầu xin Ngài đến đón bạn, nhưng bạn biết thì quá muộn rồi. Và điều đó càng đau đớn hơn, khi bạn có tình thương dành cho Thượng Đế và đôi khi chúng ta lợi dụng điều đó ở đây, rồi cuối cùng đi xuống địa ngục. Bạn không có lựa chọn nữa, bởi vì bạn đang ở đó.

Wendy Griffith: Vậy tại sao anh nghĩ rằng Chúa Trời đã đưa anh xuống địa ngục và rồi cũng cho anh thấy Thiên Đàng?

Josh Miles: Tôi nghĩ đó là để cho mọi người thấy hai cảnh tượng. Vâng, Thiên Đàng là một điều tuyệt vời, đó là sự thật. Nhưng địa ngục cũng là một điều mình phải xem xét nghiêm túc. Bạn có thể đi nhà thờ mỗi ngày và vẫn xuống địa ngục. Con người phải hiểu rằng họ phải thực sự sống đúng đắn.

Charlene Aaron: Josh, anh nói rằng “Cái chết không phải là điều tồi tệ nhất có thể xảy ra với một người”. Tại sao anh nói như thế?

Josh Miles: Cái chết không phải là điều tồi tệ nhất. Điều tồi tệ nhất là bạn sẽ đi đâu [sau] khi chết? Tôi nghĩ người ta đã hiểu sai về điều đó. Kiểu như, đừng sợ chết, đừng vội vàng chết, dĩ nhiên, nhưng đừng sợ nó. Nhưng đó là tùy vào bạn sẽ đi đâu sau khi bạn chết. Bạn có thực sự sống theo lối sống của Thượng Đế thật không? Tôi không có ý nói chỉ đi nhà thờ, chỉ bố thí người nghèo, chỉ cầu nguyện tám tiếng một ngày. Tôi đang nói về việc thật sự sống đúng đắn trong mọi lĩnh vực mà bạn có thể. Cho nên, bạn phải nhận ra rằng bạn không có thời gian. Bạn không có ngày mai. Bạn không có giờ kế tiếp. Bạn không có phút kế tiếp. Bạn phải thật sự hiểu là: “Mình cần phải sống có đạo đức và tưởng nhớ Thượng Đế ngay bây giờ”. Vì nếu bạn không thể nói với chính mình: “Nếu tôi chết ngay bây giờ, chắc chắn tôi sẽ lên Thiên Đàng”, nếu bạn không hoàn toàn chắc chắn về điều đó, thì bạn có một nhiệm vụ thực sự khó khăn và bạn thật sự cần phải giải quyết nó. Bạn thật sự cần phải tưởng nhớ tới Thượng Đế hoặc thật sự bước đi với Ngài, vì bạn không được đảm bảo giây phút kế tiếp của mình. Tôi 25 tuổi. Điều đó xảy ra với tôi không biết từ đâu, sau khi bị cúm. Tôi đã bị cúm rất nhiều lần trong đời. Và điều đó tình cờ chỉ xảy ra không biết từ đâu. Và tôi chỉ mới 25 tuổi.”

Và những người đã lên Thiên Đàng và quay trở lại, những người (trải nghiệm) cận tử này, họ chỉ mới đến thế giới A-tu-la. Và dù thế, họ vẫn rất quyến luyến nơi đó, họ không muốn quay lại Địa Cầu. Hãy tưởng tượng nếu là các cõi Thiên Đàng cao hơn… (Ồ. Vâng.)

Tải ảnh xuống   

Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android