Nếu họ nhìn thấy Minh Sư ở đâu đó, một Chân Sư, Minh Sư có quyền năng, có thể giải thoát con người, và vì sao đó họ cảm thấy như, ồ, họ thích vị đó dù họ có thể không biết đó là vị Minh Sư, họ có lẽ vẫn cảm thấy có cảm tình nào đó, ít ra không có thù ghét trong lòng họ. Rồi có lẽ vào lúc lâm chung, có lẽ vị Minh Sư đó sẽ đến giúp họ.
(Thưa Sư Phụ, trong một buổi hội thảo trước, Sư Phụ kể một truyện về một người từng giết gà để buôn bán rồi sau đó bị bệnh và xuống địa ngục, nơi ông trải qua nghiệp khổ kinh hoàng. Sau khi ông cầu nguyện với Quán Âm Bồ Tát, Ngài hiện ra trước mặt ông và cho ông một cơ hội sống lại để chuộc mọi tội lỗi trong quá khứ bằng cách sống lương thiện và đức độ, chăm sóc cho động vật. Thưa Sư Phụ, những loại trải nghiệm này có phải là một phần số mệnh của một người? Hay tùy theo sự thuần khiết trong tâm và lòng tin của người đó mà có?) Ừ. (Thí dụ, có trải nghiệm tương tự nào có thể giúp chủ lò sát sinh ngày nay để họ thức tỉnh nhanh hơn và hành động tương tự như người trong truyện đó không ạ?)
Ước gì, ước gì như thế. Người trong truyện đó, mặc dù ông đã giết gà này kia, nhưng mình không biết ông có loại công đức nào trong tiền kiếp. Có lẽ ông đã có nhân duyên, có lẽ ông đã cúng dường gì đó cho người tu hành, người tu hành tốt, hoặc có lẽ ông có xuất thân rất tốt, như gia đình Phật giáo. Cho dù họ không nghiêm chỉnh tuân theo giáo lý của Phật, nhưng ít ra họ có gì đó, ấn tượng nào đó trong tiềm thức của họ, biết thế nào là tốt. Và rồi có lẽ ông giết gà, nhưng trong tâm ông cảm thấy không tốt. Ông có thể suy nghĩ, ông biết ông không nên làm việc đó, bởi vì theo như nền tảng gia đình mà ông sinh ra, như Phật giáo, không được sát sinh, và thế này, thế nọ, thế kia. Cho dù ông ấy sát sinh, nhưng chính ông không chấp thuận điều đó, nhưng ông vẫn phải làm. Ông nghĩ đó là cách tốt nhất, cách nhanh nhất để kiếm sống. Dễ kiếm sống, bởi vì họ nuôi động vật, rồi động vật sinh sản nhanh và rồi họ chỉ việc bán đi hoặc giết để bán. Nên ít ra ông có gì đó tốt bên trong ông hay trong tâm ông hoặc trong tiềm thức của ông, hoặc công đức nào đó trong tiền kiếp mà vẫn là, vẫn là công đức. (Dạ, thưa Sư Phụ.)
Có hai loại nghiệp chúng ta mang theo mình, một là công đức, hai là tội lỗi. Trong một số giai đoạn của đời mình, chúng ta sẽ dùng một trong hai loại đó. Và tùy theo mình dùng nghiệp khẳng định nhiều bao nhiêu, thì chúng ta tiếp tục có nhiều hơn theo cách đó. Nhưng nếu chúng ta bắt đầu theo cách phủ định, thì có lẽ chúng ta tiếp tục theo cách đó. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Điều đó không có nghĩa là công đức giảm bớt, chỉ là tội lỗi tăng lên.
Có một truyện tôi kể quý vị trước đây. Một người nọ có lần đi nghe một vị Minh Sư thuyết pháp. Chỉ một lần thôi, và rồi vị Minh Sư nói với ông không lâu nữa ông sẽ chết, hôm nay, hay ngày mai, tôi quên rồi, dù sao, cũng nhanh thôi, rằng đời ông sắp kết thúc rồi. Thì sau khi chết, linh hồn ông sẽ đến trước mặt phán quan, và nếu họ hỏi ông, ông có một số công đức và cũng có một số tội lỗi. Về phần công đức, ông sẽ được thưởng trên Thiên Đàng, và về phần tội, ông sẽ bị trừng phạt ở địa ngục. Ông thích dùng phần nào trước? Bởi vì ông được lựa chọn. Vì có một số công đức, nên ông có thể lựa chọn, vì ông đã nghe giáo lý của vị Thánh trong một ngày, một lần. Và nếu phán quan hỏi ông vậy, ông phải nói tôi muốn [dùng] công đức trước trên Thiên Đàng, rồi phán quan sẽ để ông lên Thiên Đàng, thì ông sẽ không phải đọa địa ngục. Cho nên ông lên Thiên Đàng và rồi ông lại gặp vị Thầy tâm linh này cũng ở trên Thiên Đàng, bởi vì Đại Minh Sư, các Ngài hiện hữu ở nhiều đẳng cấp khác nhau. Họ dạy những chúng sinh khác nhau ở những Thiên Đàng khác nhau, cũng như trên Địa Cầu. Quý vị biết điều đó, phải không? Tôi kể quý vị trước đây rồi. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Vì thế, ông lên Thiên Đàng và phán quan bảo ông rằng sau khi hưởng xong công đức trên Thiên Đàng, ông phải trở lại địa ngục. Nhưng, dĩ nhiên, ông không phải đi [địa ngục] bởi vì khi lên Thiên Đàng ông lại nghe vị Minh Sư này giảng đạo lần nữa, và ông có thêm công đức! Thế nên ông cứ tiếp tục đi lên. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Vì vậy ông đã không phải đi địa ngục gì hết.
Tương tự vậy, người này trong câu chuyện có thật tôi kể quý vị, có lẽ có công đức nào đó. Do đó, Quan Âm Bồ Tát thậm chí đến đó để giúp ông. Ông ấy cầu nguyện. Nên ông chắc hẳn được sinh ra trong gia đình có nền tảng tốt, và ông biết cầu nguyện với Quan Âm Bồ Tát.
Nhiều người, bất kể tôn giáo của họ là gì, nhiều người họ không biết về chuyện sát sinh. Cho nên họ cứ giết bất cứ gì trong bất cứ lễ hội nào hoặc [giết] mỗi ngày chỉ để ăn. Dù tự họ không giết, họ mua thịt, thịt của động vật bị giết, để ăn. Quý vị thấy tất cả tín đồ Cơ đốc giáo hoặc Hồi giáo hoặc Ấn giáo hoặc… không phải tất cả, nhiều người họ thuộc về những tôn giáo khác nhau. Họ vẫn ăn thịt mỗi ngày, cho dù Người Sáng Lập đạo, Thầy của họ, Minh Sư nguyên thủy đã dạy họ đừng ăn [thịt]. (Dạ, Sư Phụ.) Như Tín đồ Cơ đốc giáo, “Các ngươi không nên trà trộn với người uống rượu và người ăn thịt”. Rồi họ làm gì? Họ làm y chang chuyện đó. (Dạ, thưa Sư Phụ.) “Tín đồ của Chúa Ki-tô”, và “Tín đồ của Phật”, cũng giống nhau. Bây giờ, vì vậy, trừ khi họ có điều gì đó như thế, rất khó để chữa bệnh vô minh và thói quen nhẫn tâm của họ. (Dạ, thưa Sư Phụ.)
Bởi vì họ chỉ nghĩ về đời này, họ bận rộn. Họ có công việc làm ăn phải điều hành, họ có gia đình phải chăm sóc, họ phải hàn gắn cuộc cãi cọ với vợ hoặc chồng, và những chuyện như thế, và có lẽ ra tòa về việc thừa kế gia tài, và đủ thứ chuyện, và họ ăn bất cứ thứ gì đã được nấu và đưa cho họ. Họ không câu thông với các động vật đang sống. Họ không suy nghĩ. Và rồi cho dù họ có thoáng nghĩ đến, họ sẽ không có thời gian để tiếp tục phân tích ý nghĩ đó. Và rồi họ bận rộn, họ chỉ ăn, rồi trở lại làm việc nữa, và lo lắng về nhiều điều khác.
Cho nên, thật ra, chúng ta không có nhiều người Cơ đốc giáo, tín đồ Chúa Ki-tô chân chính. Chúng ta không có nhiều Phật tử chân chính, tín đồ của Đức Phật, chúng ta không có nhiều v.v. và v.v. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Rất khó mà tìm thấy tín đồ tốt trong bất kỳ tôn giáo nào. Không có nhiều. (Dạ, Sư Phụ.) Thành ra quý vị hỏi tôi rằng những người chủ lò sát sinh hoặc đồ tể có nên có loại trải nghiệm này không. Không may mắn vậy đâu. (Dạ vâng.) Không phải ai cũng may mắn thế. Quý vị phải gieo gì đó mới gặt hái gì đó. Đúng không? (Dạ đúng.) “Gieo nhân gì, gặt quả đó”.
Thành ra tôi luôn nói với quý vị, ý nói những người gọi là đệ tử của tôi, rằng quý vị phải luôn luôn làm tốt. Và sống đạo đức, sống tốt. Đối xử với người khác như quý vị đối xử với bản thân mình. Quý vị không muốn bị đối xử theo cách nào, thì đừng đối xử người khác theo cách đó. Nhất là khi không bị khiêu khích, không có sự khiêu khích. Dù sao đi nữa, bởi vì quý vị không bao giờ biết, không bao giờ biết khi nào mình chết. Ngay cả những người không phải đệ tử, ở ngoài đoàn thể của tôi, họ cũng nên luôn luôn làm người tốt, làm việc tốt. Rồi họ sẽ có công đức tốt. Dù trong kiếp tới, họ không thể được giải thoát, bởi vì họ không tu hành tốt. Ngay cả trong các đệ tử của tôi, nếu họ làm điều xấu, thật sự, có lẽ họ sẽ phải tái sinh trở lại. Và không bao giờ biết công đức quý vị đã làm trong kiếp này có theo mình trong kiếp tới hay không. Với nghiệp cũng thế.
Tối thiểu quý vị có công đức nào đó, để trong tình cảnh đặc biệt, chư thánh mới có thể giúp, mới có cớ để giúp quý vị được. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Hoặc, những dạng người này, họ bị thúc ép làm loại công việc này. Nhưng bên trong họ không muốn. Họ sám hối và cảm thấy có lỗi. Và họ cũng có cái cớ nào đó. Có hạt giống nào đó nảy mầm, hạt giống từ bi, hạt giống yêu thương trong linh hồn, trong tâm họ. Thì có lẽ họ cũng có thể được cứu giúp (Dạ, dạ.) trong lúc cần thiết, sau khi họ rời khỏi thế giới này hay trước đó. Tùy theo mỗi người. Hoặc, nếu họ nhìn thấy Minh Sư ở đâu đó, một Chân Sư, Minh Sư có quyền năng, có thể giải thoát con người, và vì sao đó họ cảm thấy như, ồ, họ thích vị đó dù họ có thể không biết đó là Minh Sư, họ có lẽ vẫn cảm thấy có cảm tình nào đó, ít ra không có thù ghét trong lòng họ. Thì có lẽ vào lúc lâm chung, có lẽ vị Minh Sư đó sẽ đến giúp họ. Nhưng không nhiều người may mắn như vậy. (Dạ, Sư Phụ.)
Nếu họ không phê bình hay phỉ báng Minh Sư, thì đã được xem là may mắn, hoặc phép lạ rồi. Trong kiểu thế giới này, quý vị không thể kỳ vọng nhiều. Mọi người bị nhiễm độc rất sâu nặng rồi. Đời đời kiếp kiếp, theo thói quen của họ, khuôn mẫu của họ và không bận tâm nhiều về đề tài tâm linh, không nghĩ nhiều lắm. Và nếu một vị Minh Sư đến thị trấn của họ, họ cũng chẳng màng đến nghe. Hoặc họ có thể chỉ trích hoặc tung tin giả, rồi gây nhiều rắc rối hơn và nhiều nghiệp hơn cho chính họ vì sự vô minh. Được rồi, cưng. Bây giờ hiểu chưa? (Dạ rồi, cảm ơn Sư Phụ.) Không có chi, cưng.
(Thưa Sư Phụ, các Giáo Chủ ở đẳng cấp khác nhau có thể lấy lại giá trị của họ bằng cách nào?)
Họ làm điều đó bằng cách nào hả? (Dạ, thưa Sư Phụ.) Họ phải nghỉ ngơi (Ồ.) và thiền (Dạ.) và cầu Minh Sư nào đó giúp đỡ. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Giống như người ở thế gian này, họ lấy lại sự thuần khiết và giá trị tâm linh của họ bởi vì họ gặp Minh Sư, và tu học với Minh Sư và rồi tu hành mỗi ngày. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Sau đó họ trở nên khỏe hơn, về mặt tâm linh. Rồi họ lấy lại được. Giống như vua ở thế gian này, họ chỉ được phép có bấy nhiêu công dân trong quốc gia của họ. (Dạ, Sư Phụ.) Hầu hết là như vậy. Nên, số lượng người dân sinh ra, tốt hay không tốt, cũng còn tùy vào giá trị và công đức của nhà lãnh đạo quốc gia đó nữa. (Ồ.) Thành ra tôi đã nói trước đó, tôi sợ, vì một nhà lãnh đạo tệ hại sẽ mang lại những điều xấu cho quốc gia đó.
Tổng thống Trump quả là tuyệt vời cho Hoa Kỳ. Ông sẽ nâng… ông sẽ làm những điều như kiến tạo hòa bình. (Dạ, Sư Phụ.) Và rồi với ông, chúng ta sẽ có nhiều hy vọng hơn để có được một quốc gia thuần chay, so với bất kỳ nhà lãnh đạo nào khác. Tôi sẽ cố gắng làm gì đó, nhưng không chắc có được không. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Dĩ nhiên, con người có thể cải đổi, từ ác thành thiện. Đó là điều chắc chắn. (Dạ.) Nhưng còn tùy họ có muốn cải đổi hay không. Không thể ép họ được. (Dạ.) Và một khi họ muốn cải đổi, thì Lực lượng Minh Sư có thể giúp họ. Thiên Đàng có thể giúp họ, (Dạ, thưa Sư Phụ.) bởi vì họ đi theo hướng ngược lại. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Và ngoài ra, nếu họ tốt, nếu họ xứng đáng thì Lực lượng Minh Sư cũng có thể cho họ một số, [cho] dần dần. Giống như quý vị cho một số người ăn thức ăn nhẹ và dinh dưỡng để họ hồi phục từ căn bệnh của họ. (Dạ, Sư Phụ.) Quý vị cũng có thể cho thức ăn tâm linh cho người đang cần nó.
Đây là vì các Ngài là Giáo chủ. Nếu ở Cõi giới Cao hơn, bên trên Vũ trụ Bóng, thì các Ngài không phải bị mất bao giờ. Nhưng nếu họ đi xuống Vũ trụ Bóng, bất kỳ Thiên Đế nào, Minh Sư nào, cũng sẽ dễ đánh mất giá trị hay công đức của các Ngài, bởi vì các Ngài cho đi. Và bởi vì đó là lý do mà Minh Sư đi xuống, để ban cho, (Dạ.) ban cho công đức tâm linh, nếu không thế giới này vô phương cứu chữa. Quý vị hiểu ha. Hiểu không? (Dạ hiểu, Sư Phụ.)