Bất kể ai mà quý vị làm gì đó với họ, chỉ cần tưởng tượng đó là quý vị. Hoặc tưởng tượng, ngay cả quý vị không làm gì trực tiếp, nhưng gián tiếp. Như ăn thịt để tất cả động vật trong nhà máy phải đau khổ quá nhiều. Đau trong thống khổ, buồn bã, mà không thể thốt ra tiếng kêu cứu nào. Tưởng tượng nếu đó là quý vị! Rồi quý vị biết phải làm gì.
Xin lỗi quý vị nha. Nếu quý vị mơ về đời sống khác, thì cắt bỏ đi nhé. Đây là đời sống của chúng ta. Hãy chấp nhận và tiếp tục thôi. (Dạ, Sư Phụ.) Dĩ nhiên, đôi khi quý vị chán nản và mệt mỏi, thì hãy đi ngủ một lát. (Dạ.) Hoặc ra ngoài tập thể dục. Mỗi ngày quý vị nên tập thể dục để máu lưu thông tốt hơn, để có thể suy nghĩ thông suốt hơn, có thể làm việc hiệu quả hơn. (Dạ, Sư Phụ.) Không chỉ tập xà đơn mà tôi đã dựng cho quý vị. Không, không chỉ thế thôi. (Dạ.) Tập thể dục toàn thân hoặc đi bộ nhanh hay tương tự. (Dạ, Sư Phụ.) Hoặc hít đất. Hít đất là cách dễ dàng và lười hơn. Hoặc nhảy dây, tập bất cứ gì. (Dạ.) Vậy, [tập] toàn thân nhé. (Dạ, Sư Phụ.) Không, không chỉ bắp tay thôi. Không chỉ có thế. (Dạ, Sư Phụ.)
Thật buồn cười, thật ra, bởi vì... khi còn ở Miami, tôi thấy nhiều sư huynh sư tỷ của quý vị, hoặc nửa sư huynh, nửa sư tỷ, hay sư huynh nhưng lại là sư tỷ, họ tập thể hình, phần nửa thân trên, to lớn, mạnh, (Dạ.) còn từ thắt lưng trở xuống, rất gầy! Thật buồn cười, biết không? (Dạ.) Nhưng tôi nghĩ họ không thể làm cho chân to hơn, phải không? Họ có thể làm cơ bắp săn chắc lại, nhưng họ không thể làm nó to hơn. Cơ bắp không nở nang ra, phải không? Không hả? (Dạ một chút.) ( Dạ, họ tập nửa thân trên, họ nghĩ như thế nhìn đẹp hơn. ) Có nhìn đẹp hơn, nhưng khi anh chàng mặc quần jean chật, bó và… Tôi không biết, không quan sát mọi người nhiều lắm. Một lần, tôi sống ở Miami, trên một trong những hải đảo, và đôi khi tôi đi làm tóc. Hoặc tôi mang chó của tôi đi sấy lông, tỉa lông, tắm rửa, và tôi thấy họ như thế đó. Vì ở Miami, đó là nơi lý tưởng cho các sư huynh, sư tỷ, những người không phải sư huynh, mà là sư tỷ, và các sư tỷ không phải sư tỷ mà là sư huynh. Hiểu tôi nói chứ hả? (Dạ hiểu, Sư Phụ.) Đó là nơi lý tưởng cho người như vậy, quý vị thấy ngoài đường phố, người ta rất chấp nhận chuyện đó. Đàn ông và đàn ông nắm tay nhau, hôn nhau trên đường phố, không vấn đề gì, (Dạ.) v.v., hoặc ngược lại. (Dạ.) Nên, tôi ngạc nhiên là [sao mà] người ta vẫn kết hôn hoặc có con cái ở Miami. Tôi không biết ai là ai nữa. Nếu quý vị muốn tìm bạn trai hay bạn gái ở đó, thì hơi khó. Đó là thành phố của họ. Là quê hương của họ. Tôi thương họ. Họ là những người hết sức dễ thương, rất đa cảm. Họ nhạy cảm hơn đàn ông bình thường hoặc phụ nữ bình thường. (Dạ. Dạ hiểu.) Nhạy cảm hơn. Nhưng họ rất dễ thương, hầu như rất có tính nghệ sĩ. Thành ra họ thích công việc nghệ thuật hay làm tóc hoặc chuyên gia trang điểm. (Dạ.) Hay thiết kế y phục, họ giỏi việc đó. (Dạ phải.) Bằng cách nào đó, họ có năng khiếu nghệ thuật này trong họ. (Dạ.) Cho nên, quý vị thấy, trên thế giới, nếu không có thứ này, quý vị sẽ có thứ khác. Vậy nên, đừng lo lắng.
Tôi không biết chúng ta có gì ở đây, nhưng chúng ta có thức ăn. Và quý vị có cơ hội làm việc cho Thượng Đế và cho thế giới. (Dạ, Sư Phụ.) Đó là điều tuyệt vời. Thật vi diệu. (Dạ.) Thật phi thường. Nghĩ mà coi. Có bao nhiêu người có thể làm việc này? (Dạ. Cảm ơn Sư Phụ.) Không, không, không nhiều lắm. Nội tiết tố, thế giới, gia đình, thói quen cứ kéo họ trở lại. Nên, cũng nhiều người bỏ đi. Thấy đó? (Dạ, Sư Phụ.) Đừng trách họ. Có lẽ họ không đủ mạnh để cưỡng lại mọi cám dỗ này. Quá mạnh đối với họ, quá mạnh. Vậy, quý vị là những người gan góc, tôi đoán vậy. Những người cứng cỏi! Bất cứ ai còn lại đây, bất chấp tất cả khảo nghiệm, là những người cứng cỏi. Chúc mừng! (Cảm ơn Sư Phụ.) Quý vị đã hỏi gì rồi? Sao tôi lại nói mấy điều này? ( Về cách [làm sao] chúng con tăng thêm tình thương bên trong. ) Ồ, hiểu rồi. Chúng ta không thể tăng [tình thương] kịp trong thế giới này. Bởi vì tiếp xúc với những người khác, quý vị cũng tạo ra nghiệp mới. Và nghiệp mới cũng kéo quý vị, cộng thêm rắc rối cho đời sống quý vị vốn đã rắc rối rồi. Mọi người sống ở đây đều có khó khăn, và họ cố gắng rất nhiều để sinh tồn. Rất khó để tạo thêm tình thương, để tăng thêm tình thương, và tăng thêm công đức. Rất khó. Và không đủ. Tôi nói khó, nhưng quý vị có thể cố gắng.
Mỗi lần làm điều gì đó, quý vị phải nghĩ tới người kia, nghĩ tới đối phương, người mà quý vị sẽ làm điều gì đó đối với họ, ngay cả động vật, hãy nghĩ xem mình có thích được đối xử như thế hay không. Chỉ cần tưởng tượng đó là quý vị. Bất kể ai mà quý vị làm gì đó với họ, chỉ cần tưởng tượng đó là quý vị. Hoặc tưởng tượng, ngay cả quý vị không làm gì trực tiếp, nhưng gián tiếp. Như ăn thịt để tất cả động vật trong nhà máy phải đau khổ quá nhiều. Đau trong thống khổ, buồn bã, mà không thể thốt ra tiếng kêu cứu nào. Tưởng tượng nếu đó là quý vị! Rồi quý vị biết phải làm gì. Tưởng tượng đó là quý vị, rồi quý vị sẽ cố gắng ngăn chặn nó về phần mình, để giảm sự đau khổ của các chúng sinh khác. (Dạ, Sư Phụ.) Đó là cách quý vị có thể phát triển thêm chút tình thương và công đức, cho hành trình lên Thiên Đàng của mình. Đó là hành trang duy nhất quý vị có thể mang theo. Dù giàu đến đâu, dù nghèo đến đâu, quý vị cũng có thể mang kho báu này với mình, đó là công đức và lòng thương yêu nhân ái của chính mình, để được chấp nhận vào Thiên Đàng. Hoặc thậm chí tái sinh vào một thân phận, hoàn cảnh tốt hơn, đời sống tốt hơn đời sống này.
Tình thương mà tôi muốn nói là lòng từ bi, tình thương đại đồng, tình thương vô điều kiện. Tôi không có ý nói về tình thương chỉ vì quý vị thích tôi, tôi thích quý vị. Hoặc bởi vì quý vị làm những điều tốt cho tôi, nên tôi thương quý vị. Hay bởi vì quý vị là vợ của tôi, chồng của tôi, nên tôi thương quý vị. Không, không phải loại đó. (Dạ, Sư Phụ.) Thậm chí không phải tình thương dành cho con cái hay cha mẹ. Không. Vậy, phải làm gì đây? Minh Sư cần phải giúp đỡ nhưng không nhiều lắm. Không thể. Một ít thôi. Làm cuộc sống của họ suôn sẻ hoặc giúp chuyển rắc rối lớn thành nhỏ. (Dạ, Sư Phụ.) Hay nhỏ thành không, hoặc giúp giải quyết hoàn cảnh khẩn cấp. Và để tăng thêm [tình thương, công đức], dĩ nhiên, quý vị thiền. (Dạ, Sư Phụ.) Quý vị phải thiền. Đối với quý vị, nhân viên nội bộ, quý vị phải thiền nhiều hơn. (Dạ.) Dù là gì đi nữa, hãy bỏ xuống. Khi quý vị làm việc, tôi biết khó để mà buông, nhưng quý vị phải bỏ xuống. Tôi biết quý vị làm việc giỏi. (Cảm ơn Sư Phụ.) Bây giờ giỏi hơn trước. Và dù quý vị nói có việc phải làm, nhưng hãy bỏ xuống. Trong một tiếng, chẳng hại gì. (Dạ, Sư Phụ.) Trừ khi có ảnh hưởng, thì phải làm. Rồi quý vị cần phải thiền sau đó để bù lại. (Dạ, Sư Phụ.) Và để phát triển tình thương thì khó hơn, nhưng quý vị cố gắng. Có lẽ quý vị không có thời gian để quán tưởng tất cả tình thương này. Nhưng ngay cả khi làm chương trình, thấy động vật đau khổ, và quý vị cảm thấy lòng mình đau, cảm thấy sự đồng cảm với họ, đó là phát triển tình thương. (Dạ, Sư Phụ.) Nhưng dù vậy, vẫn chưa đủ để bù đắp cho quá nhiều điều mà quý vị phải trải qua ở thế gian này và thêm vào đó là nghiệp của mình nữa. (Dạ.) Vì vậy, chỉ cần cố gắng hết sức để thương yêu và nhân ái hơn, bất kỳ nơi đâu quý vị có thể, bất cứ khi nào có thể. Thế thôi. (Dạ. Cảm ơn Sư Phụ.) Và Lực lượng Minh Sư luôn luôn giúp đỡ. Bởi vì Chúng tôi (các Minh Sư) biết toàn thể nhân loại đều bất lực ở đây. Thành ra các Ngài (Minh Sư) thương con người; Các Ngài không ngại hy sinh, không ngại bất cứ gì chỉ để làm điều đó. Vậy đã trả lời câu hỏi của quý vị chưa? (Dạ có. Cảm ơn Sư Phụ.) Tốt. Tiếp tục đi.
( Thưa Sư Phụ, nếu chỉ một quốc gia tuyên bố luật thuần chay, điều đó có thể tạo hiệu ứng đô-mi-nô để cuối cùng, tất cả các quốc gia khác có thể noi theo không? )
Có thể! Dĩ nhiên rồi! Phải bắt đầu từ đâu đó. Có thể lắm. Ai biết được? (Chúng con hy vọng vậy.) Phải. Tôi cũng hy vọng như vậy. Chúng ta cầu nguyện. Thói quen của con người khó thay đổi, nhưng họ đang thay đổi. (Dạ, Sư Phụ.) Đang thay đổi, đang tốt hơn. Chính phủ chỉ cần nhấn mạnh điều này, chỉ cần khuyến khích người dân thay đổi. Nhưng vấn đề là, chính phủ, họ không tự thay đổi, hoặc một số rất nhỏ nhân viên chính phủ thay đổi. (Dạ.) Và rồi họ không nói gì nhiều. Họ quá ngại ngùng. (Dạ.) Hoặc họ lo lắng bị chế nhạo, hoặc không được ưa chuộng, bất cứ gì họ nghĩ. (Dạ, Sư Phụ.) Nếu tôi là tổng thống chính phủ ở bất cứ đâu, tôi sẽ mạo hiểm tất cả để nói với công dân của tôi: “Ngừng ngay! Từ nay trở đi, chúng ta không ăn thịt nữa! Chấm dứt!” (Dạ phải.) Rất đơn giản! (Dạ, Sư Phụ.) Bởi vì, bởi vì, bởi vì. (Dạ phải.) Dĩ nhiên, người ta có thể ra đường, biểu tình phản đối tôi. Nhưng mình phải chuẩn bị tinh thần cho điều đó thôi. Cho dù không ra luật thuần chay, dù sao, họ cũng sẽ đi biểu tình chống lại quý vị rồi. Ở quốc gia nào cũng vậy đó. Có lẽ một nửa sẽ ủng hộ quý vị, một nửa không. (Dạ.) Vì vậy, nếu quý vị mạo hiểm làm chính trị gia, tổng thống, thì quý vị nên làm vậy. (Dạ.) Nhưng tôi không biết có tổng thống nào can đảm như vậy trên thế giới không. Có lẽ. Có lẽ trong tương lai. Hãy hy vọng vậy, cầu nguyện vậy. Amen. (Dạ, Sư Phụ.)
( Mỗi lần một vị Minh Sư khai ngộ giáng trần, ảnh hưởng của Họ, sự hiện diện của phàm thân Họ ở đây, tồn tại rất lâu. Và Sư Phụ đã ở bên chúng con và ban cho chúng con phúc lành của sự hiện diện phàm thân, dạy dỗ hơn 30 năm và… Vậy, thưa Sư Phụ, đối với chúng con và các thế hệ tương lai, Sư Phụ sẽ ảnh hưởng bao nhiêu thế hệ trong tương lai ạ? )
Không phải lúc nào cũng “Sư Phụ làm cái này. Sư Phụ phải làm cái kia”. Không phải lúc nào cũng tìm cách lấy mọi thứ từ Sư Phụ. (Dạ hiểu.) Kiểu thái độ đó. Đã đến lúc mọi người đứng dậy, làm phần của họ! (Dạ, Sư Phụ.) Tất cả Minh Sư đều dạy như nhau: “Tự giúp bản thân, rồi Thượng Đế sẽ giúp quý vị. Làm người tốt, nhân từ, có lòng từ bi, rồi tất cả những điều đó sẽ đến với quý vị”. (Dạ.) Bao nhiêu Minh Sư đã đến và con người giết các Ngài hết rồi? Còn kỳ vọng gì nữa? Tôi may mắn là còn sống. (Dạ, Sư Phụ.) Quý vị may mắn là vẫn có tôi. (Dạ, chúng con may mắn ạ.) Tôi có thể đã chết nhiều lần rồi. Quý vị muốn tôi làm gì nữa? Tất cả Minh Sư đến rồi đi khỏi tinh cầu này, và để lại rất nhiều giáo lý cao quý. Con người nên tuân theo điều đó, theo những giáo lý cao quý này. Nhưng thay vào đó chúng ta lại làm điều ngược lại; thậm chí sát hại vô số Minh Sư khi các Ngài không làm gì, bất cứ gì sai cả. Và thay vì làm người nhân từ và tử tế với mọi chúng sinh, chúng ta đã làm gì? Từ trên trời cao xuống tới biển sâu, và trên mặt đất, con người đã khủng bố và sát hại, không có lý do, tùy tiện, vô số chúng sinh, (Dạ, Sư Phụ.) dĩ nhiên bao gồm con người và động vật, các bậc thánh nhân, và vẫn tiếp tục làm vậy. Chúng ta đi nhà thờ nhưng không tuân theo giáo lý của các vị Minh Sư. Đi chùa nhưng không nghe lời Chư Phật Bồ Tát. (Dạ.) Tiếp tục khủng bố lẫn nhau và tất cả những chúng sinh khác yếu đuối hơn. Và quý vị kỳ vọng thế giới tiếp tục đi theo hướng này sao? (Dạ không.) Và kỳ vọng là lực lượng Minh Sư sẽ tiếp tục ban phước cho họ, để họ có thể tiếp tục lối sống độc ác, dã man này sao? (Dạ không, thưa Sư Phụ.) Đó là câu trả lời quý vị kỳ vọng sao? Câu trả lời của tôi là không! Chấm hết. Tôi đã làm, đang làm, và vẫn làm tất cả những gì có thể rồi. Tôi không thể làm gì hơn nữa. Tôi làm việc ngày đêm cho tới khi kiệt sức, thường bỏ ăn, bỏ ngủ. Quý vị thậm chí không biết tôi làm những gì khác. Con người phải thay đổi! Tôi tiếp tục nói với quý vị điều này. Cũng giống như người ta đổ lỗi cho các nhà lãnh đạo vì không làm đủ cho COVID-19. Đúng, họ làm những gì họ có thể thôi. Nghiệp thì họ không thể xóa bỏ cho quý vị. Mỗi công dân trên thế giới này có nhiệm vụ bảo vệ bản thân họ. Ngày nay họ có thể biết nhiều điều từ mạng internet, biết tất cả thông tin. Họ phải quyết định làm sao để bảo vệ mạng sống của họ, hoặc nghe lời khuyên thông thái, chuyên môn. Nhưng một số người làm ngược lại! Có người còn nói: “Tôi không bận tâm, không đeo khẩu trang, không thực hiện cách bảo vệ nào cả. Nếu chết, thì chết”. Không phải là quý vị chết hay không chết. Mà là quý vị lây nhiễm cho những người khác (Dạ.) nếu không tự bảo vệ bản thân. Quý vị làm tổn thương đến sự bảo vệ, sức khỏe, hạnh phúc, sinh tử của những người khác. Vì vậy, mọi người có bổn phận chăm sóc bản thân họ, (Dạ, Sư Phụ.) và làm những điều thiện lành dựa theo giáo lý của tất cả Minh Sư. Nếu không, thì đừng mong đợi sự khoan dung nào nữa. Đã hàng trăm, hàng triệu năm qua rồi. Con người phải thay đổi sang một lối sống nhân từ. Rồi họ có thể mong đợi lòng nhân từ được đáp lại. Bằng không, “gieo nhân nào, gặt quả nấy”. Điều đó không bao giờ sai. Đừng luôn luôn mong đợi: “Sư Phụ ơi, chúng con có thể nhận được bao nhiêu, và bao lâu nữa từ Sư Phụ?” Như vậy rất xấu. Ngừng ngay! (Dạ, Sư Phụ.) Câu hỏi kế.
( Trong một số tiền thân của Ngài, Sư Phụ đã từng nhốt ma vương hay quỷ vào địa ngục, như Ngài đã làm gần đây không ạ? )
Có, trước đây. (Ồ, thế ạ!) Trước đây, nhưng một thời gian ngắn, như một ngàn năm, và họ có thể trỗi dậy trở lại. Bởi vì con người không thay đổi. Và nếu năng lượng phủ định tăng lên đủ mạnh, thì họ đi lên, (Dạ đúng.) lực đó thu hút họ, kéo họ lên. (Dạ.) Và để cho công bằng. Không thể nhốt họ mãi mãi nếu mọi người khác làm điều xấu, làm những điều tương tự, mà được tự do và phước lành. (Dạ phải.) (Dạ hiểu.) Trong Vũ Trụ Bóng này mọi thứ phải được vận hành như vậy. Công bằng. Tối thiểu công bằng và hợp lý.