Tôi hỏi Thiên Đàng: “Còn gì khác mà tôi có thể làm không, hay là có lẽ tôi chưa làm đủ nên thế giới mới như thế này?” Họ nói: “Không phải lỗi của Ngài mà thế giới không theo đường lối hòa bình và cao thượng. Những con quỷ hung hăng là thủ phạm đằng sau tất cả vấn đề. Chúng vẫn còn một số”. Tôi nói ở đây: “Thành ra mình đã ra lệnh đuổi chúng đi. Vậy mình đã cố gắng hết sức rồi”.
(Kính chào Sư Phụ!) Tất cả quý vị khỏe không, các cô công chúa? (Chúng con rất khỏe, thưa Sư Phụ. ) Tốt. ( Thưa Sư Phụ, Ngài khỏe không? ) Tôi ổn. Vẫn còn sống sót. ( Ồ.) Thiền. Đọc một số truyện, trong trường hợp đôi khi chúng ta có thể ra ngoài. Tôi có thể đọc cho quý vị nghe, (Ồ! Thế thì tuyệt quá.) cho người khác nghe. Và làm việc. Rất nhiều việc phải làm. Tưởng tượng coi, tôi bế quan mà họ khiến tôi làm việc cho Truyền Hình Vô Thượng Sư. (Ồ.) Viết lách, kiểm tra các chương trình này kia. (Rất nhiều việc ạ.) Lần trước tôi không kiểm tra, khi đang bế quan, thì không được tốt lắm. Nhớ không? (Dạ nhớ, thưa Sư Phụ.) ( Chúng con cần Sư Phụ để đài mình tiếp tục vận hành tốt. ) Không biết nữa. Ờ, tôi đoán cũng giúp ích. Nhiều người cùng làm thì công việc nhẹ nhàng hơn. (Dạ, Sư Phụ.) ( Thưa, Sư Phụ có hiểu biết sâu sắc nào từ bế quan sâu của Ngài, mà có thể chia sẻ với chúng con không ạ? ) Ờ, có một số, chỉ có điều không phải lúc nào tôi cũng chia sẻ được. Để xem có gì khác nào. Nhé? (Cảm ơn Sư Phụ.) Nghiệp của thế giới không luôn luôn dễ chịu. Khi nhìn trong gương phòng tắm, tôi trông đẹp. Ở đây, trông không đẹp. ( Sư Phụ lúc nào trông cũng tuyệt vời. ) Cảm ơn nha.
Tôi hơi buồn, và hỏi Thiên Đàng: “Còn gì khác mà tôi có thể làm không, hay là có lẽ tôi chưa làm đủ nên thế giới mới như thế này?” Họ nói: “Không phải lỗi của Ngài mà thế giới không theo đường lối hòa bình và cao thượng. Những con quỷ hung hăng là thủ phạm đằng sau tất cả vấn đề. Chúng vẫn còn một số”. Tôi nói ở đây: “Thành ra mình đã ra lệnh đuổi chúng đi. Vậy mình đã cố gắng hết sức rồi”. (Dạ, Sư Phụ.) Rồi cảm ơn Thiên Đàng. Và Thiên Đàng nói với tôi: “Đừng để bất kỳ ai hoặc người làm việc gần Ngài”. Gần tôi. (Chao ơi. Ồ.) Nghĩa là, quý vị hoặc bất kỳ ai trong quý vị. Tôi nói: “Có thể gần bao nhiêu?” Họ nói: “Cách xa ít nhất chín mét”. (Ồ.) Nghe như là họ bị dị ứng vậy. Còn nhiều điều khác, tôi không thể nói. Gần đây tôi độc lập hơn chút, bởi vì tôi đã biết cách [sử dụng] máy vi tính làm việc Truyền Hình Vô Thượng Sư. (Hay quá!) Ờ, cảm thấy tốt hơn một chút, độc lập hơn. Vì lệ thuộc là điều tệ nhất trong đời mình. (Dạ, Sư Phụ.) Tôi đã ra lệnh đuổi rất nhiều ma quỷ này nhưng một số vẫn còn lẩn quẩn quanh đây. Mặc dù tỷ lệ không nhiều, nhưng vẫn còn rất nhiều. (Dạ, Sư Phụ.) Và chúng vẫn tìm cách làm phiền tôi rất nhiều. Ngày hôm nọ, thứ Bảy, ngày 6 tháng 6, tôi ra lệnh các Đấng Bảo Hộ Ihôs Kư, và cộng thêm các Thiên Đế khác nữa, bất cứ ai có thể giúp, tôi ra lệnh cho Họ kéo tất cả hồn ma có hại xuống địa ngục. (Tuyệt quá. Cảm ơn Sư Phụ.) Hoặc cho lên Cảnh giới Thứ Tư nếu chúng thật sự sám hối. Nếu Giáo chủ của Cảnh giới Thứ Tư cho phép, thì chúng có thể lên đó, trong lúc chờ đợi. Hoặc ở lại đó mãi mãi, sao cũng được.
Tôi có vài tin vui nhưng không thể chia sẻ với quý vị vào lúc này vì e rằng nếu cho quý vị biết, thì sẽ bị trì hoãn hoặc lệch hướng. Ngày hôm nọ, Đấng Bảo Hộ hỏi tôi: “Những con quỷ hung hăng cầu xin sự khoan dung, Ngài sẽ không tha lỗi chăng?” Tôi nói: “Được. Khoan dung lần cuối cùng. Chỉ ba ngày nữa thôi. Những gì chúng đã làm đối với mọi chúng sinh, lẽ ra chúng phải nên bị tiêu diệt”. (Tốt quá.) Nhưng bây giờ nếu Giáo chủ Cảnh giới Thứ Tư, nhân từ nhận chúng, thì chúng có thể ở lại đó hoặc đi đến Cõi (Tâm linh) Mới sau này. (Chà.) Nếu chúng thật sự sám hối. (Dạ, Sư Phụ.) Và tôi hỏi các Thiên Đế Ihôs Kư: “Quý vị đã bắt được tất cả chúng chưa?” Và Họ nói: “Dạ chưa, một số vẫn còn ẩn náu trong con người và động vật”. Trong khoảng trống trong con người và trong động vật. Nên tôi nói: “Được, xử lý những con quỷ đã bắt được trước, như đã chỉ thị. Đem chúng đi khuất mắt tôi”. Ví dụ như vậy. Vậy, 10.000 hồn ma hung hăng và ma quỷ xấu xa vẫn còn trên Địa Cầu. Đó là ngày 5 tháng 6. Và rồi một một hôm tôi quá mệt mỏi với mấy chuyện gọi là sự trừng phạt này. Tự nhủ: “Mình có thật sự đáng bị thế này không?” Ý là, không phải như tôi đang hấp hối hoặc bị thương hay gì hết, nhưng tinh thần vẫn bị quấy nhiễu rất nhiều. Bị giày vò. Cho nên Đấng Bảo Hộ OU (Vũ Trụ Nguyên Thủy) nói với tôi: “Không ai đáng bị đối xử tệ hại như Ngài đang chịu đựng cả”. (Dạ.) Nên tôi nói: “Ừ, tôi biết. Cảm ơn đã nói những gì mà tôi biết rồi. Nhưng cảm ơn Quý vị cảm thông”, tôi bảo: “Hãy làm gì đi. Loại trừ tất cả ác quỷ đi. Không cần biết, miễn là giúp ích, tôi có thể chịu khổ. Không sao hết”. Tôi nói: “Tôi không phiền đâu”. Ý nói, tôi phiền nhưng chấp nhận. (Cảm ơn Sư Phụ.) Ngày hôm nọ, ngày 6 tháng 6, Họ nói ít nhiều vẫn còn khoảng 10 – nghĩa là 11 hoặc 12 ngàn– Hiểu không? (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) − hồn ma hung hăng vẫn bám chặt. Họ nói với tôi: “Chúng tôi sẽ bắt bọn chúng”. (Tốt quá.) “Không phải các đệ tử thật sự gây rắc rối cho Ngài. Mà đó là những con quỷ hung hăng thúc đẩy họ”. Tôi nói: “Tôi biết. Tôi biết hết”. Tôi biết, thành ra tôi tha thứ tất cả đệ tử. Ồ, có một số tin vui, nhưng lúc này chúng ta không thể nói ra. Tôi sẽ cho quý vị biết khi thời gian đến. Tôi sẽ chỉ cho quý vị thấy trong ghi chú ở đây. Được chứ? (Dạ, Sư Phụ! Dạ! Cảm ơn Ngài.) Tôi đã nói với tất cả hồn ma hung hăng: “Nội trong ba ngày…” Đó là ngày 6 tháng 6, hạn chót đã qua rồi. Không khoan hồng nữa. Nếu đến lúc đó chúng còn chưa sám hối và đi ra [đầu thú], để được giải thoát lên Cảnh giới Thứ Tư, thì chúng sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào nữa. Tôi nói: “Những gì các ngươi gây ra cho mọi chúng sinh, các ngươi phải nên bị hủy diệt. Vậy đó là cơ hội các ngươi có. Không còn cơ hội nào nữa”. Được rồi, còn gì khác nữa? Đây chỉ là những điều gần đây. (Dạ, Sư Phụ.)
Một số chim của tôi kể nhiều điều về tương lai và tiền kiếp. (Hay quá.) Tôi “bận mỗi ngày”, tôi viết vậy. “Ngày 4 tháng 6. Bận mỗi ngày, đôi khi phàn nàn có quá ít thời gian để thư giãn, để thật sự thư giãn”. (Ồ. Dạ, Sư Phụ.) Và một số công việc bên trong không hoàn thành tốt cho lắm, không đủ thời gian để hoàn thành, để bắt kịp, thì tôi sẽ phải bắt kịp [bằng cách] thiền sâu hơn vào ban đêm”. Ban ngày, cần phải làm rất nhiều việc. Ban ngày, cũng thiền, không phải chỉ làm việc thôi. Nhưng đôi khi ban ngày không có thời gian, nên ban đêm, phải [thiền] để bắt kịp. (Dạ hiểu.) Đôi khi, quá mệt, tôi tự hỏi mình nên ăn hay nên đi ngủ. (Ồ.) Tôi phải chọn giữa ngủ hoặc ăn. Nên tôi chỉ đi ngủ. Đôi khi quá mệt mỏi.
Và rồi tôi viết ở đây về De, chú chim đến cứu tôi, giết con rắn, ăn phần nào của xác rắn, để lực lượng phủ định không biến xác rắn thành thây ma. Tôi đã kể rồi. (Dạ, Sư Phụ.) “Giờ chúng ta có thể chiếu đoạn phim về chú chim. Chú chim đã cho phép, bởi vì bây giờ không gây hại đến chú. Người ta thấy rất nhiều loại chim này, chú nói vậy”. Trước đó, khi chú còn bé hơn, lúc chú mới gặp tôi, chú còn nhỏ yếu. Chú lo người ta sẽ bắt chú nên chú nói xin đừng cho thấy hình chú hoặc chiếu lên Ti-vi hoặc bất kỳ nơi đâu. Nhưng bây giờ, chú nói ổn rồi. Ngoài ra, tôi nói: “Nếu con giết con rắn như vậy, con có bị nghiệp không, nghiệp nặng không?” Chú nói: “Dạ không. Không”. (Tốt quá.) “Dạ không. Việc của con là bảo vệ. Con rắn đó xấu xa, nên…” Tôi nói: “Con bảo vệ ta như vậy, con sẽ bị nghiệp nào không?” Chú nói: “Nhưng trước đây Ngài đã bảo vệ con”. (Chà.) Và Đấng Bảo Hộ OU (Vũ Trụ Nguyên Thủy) cũng nói: “Ngài đã bảo vệ chú. Nên không sao”. Quý vị biết, tôi bảo vệ chú chim trước đây. (Dạ, Sư Phụ.) Một lần nọ, tôi phải bồng chú lên vì vài bạn chó chạy ra dọa chú, nên tôi phải đuổi mấy chú chó đi và bồng chú chim lên. Tôi đã bồng chú lên vài lần, chỉ để cứu chú thoát khỏi gì đó, bị vướng vào bụi rậm và cũng cứu chú thoát mấy bạn chó và các chim lớn khác. Và tôi đã truyền Tâm Ấn cho chú. ( Ồ! Tuyệt vời! ) Theo lời thỉnh cầu [của chú]. (Tốt quá!) Tôi không bao giờ nghĩ truyền Tâm Ấn cho chim, nhất là chim hoang dã, nhưng tôi đã truyền cho chú. (Tốt quá.) Và tôi cũng hỏi chú chim: “Có hại gì đến các chim khác cùng loài với con không? Vì nếu chúng ta chiếu con trên Truyền Hình Vô Thượng Sư, thì có hại gì tới các chim khác cùng loài với con không?” Chú nói: “Dạ không, zê-rô”. Ồ, không, không phải chú, mà đó là Đấng Bảo Hộ OU (Vũ Trụ Nguyên Thủy) nói với tôi. Thành ra tôi mới chắc chắn bảo quý vị là có thể chiếu hình chú chim lên Truyền Hình Vô Thượng Sư. Rồi tôi nói: “Cảm ơn nhiều, các Đấng Bảo Hộ”. “Tôi đã lo…” tôi đang đọc [ghi chú]. Hiểu chứ? (Dạ hiểu, Sư Phụ.) “Tôi lo điều này có thể ảnh hưởng tới chú chim hoặc chim cùng loại với chú. Tôi hỏi chú chim có bạn đời chưa. Hay còn độc thân? Chú nói không có, chú không có chim phối ngẫu nào cả”. Không biết quý vị có thích mấy chuyện này không. Không tâm linh gì cả. Có được không? Muốn nghe không? ( Dạ muốn, thưa Sư Phụ! ) Chỉ là cuộc hội thoại với chú chim. Tôi chỉ lo cho chú, xem coi chú ổn không, chú có bạn đời như mọi chim khác chưa. Chú nói không. Tôi để trong ngoặc kép: “Sẽ độc thân cả đời”, chú nói vậy. (Chà.) “Chú tái sinh thành chim trong kiếp này để bảo vệ tôi. Là mục đích duy nhất của chú, vì tình thương”. Cho nên tôi nói: “Cảm ơn, De. Ban phúc cho con”. (Ồ, tuyệt quá. )(Chuyện hay quá.)
Tôi không biết đọc gì đây; viết nhiều quá. tôi phải nghĩ. Không biết quý vị sẽ hỏi câu này. Tôi không biết, nên không chuẩn bị nhiều. Tôi thấy gì đọc đó nhé. (Dạ, Sư Phụ.) “Thứ Bảy, ngày 3 tháng 6. Bảo mấy đồng tu nam thiền cả trong văn phòng trống cũ, hãy giữ khoảng cách đủ xa, có không gian và thoải mái”. Ồ, đó là điều tôi nhắc mình nói với các đồng tu nam phải làm.
Không biết tôi nói điều này với thế giới được không, điều viết dưới đây. Viết cho tôi: “Liệu có thể nói điều này với thế giới không?” Bây giờ tôi phải hỏi. Vì tôi không nghĩ là sẽ nói. Lúc đó tôi chỉ hỏi được hay không, nhưng chưa nhận câu trả lời. Tôi phải hỏi bây giờ. Kiên nhẫn nhé. (Cảm ơn Sư Phụ.) Một số hồn ma hung hăng đã gửi tôi một tin nhắn, nói: “Ngài có được thế giới thuần chay hay không là tùy vào Ngài. Ngài cần phải làm điều này, điều nọ, cho chúng tôi”. Tôi nói: “Ồ, cút đi”. (Dạ phải!) “Cút đi. Các ngươi đang nói với ai vậy?” (Dạ, chính xác.) ( Chúng yêu cầu điều gì, thưa Sư Phụ? ) Ồ, mấy điều vớ vẩn. [Như là] vì hòa bình thế giới, tôi không được thương chó của tôi. (Ồ!) Và cũng vì thế giới thuần chay, tôi không được [thương chó tôi]. ( Thưa Sư Phụ, có phải đó là lý do Ngài sẽ mất 14% lực lượng tâm linh và lực lượng cứu rỗi nhân loại, nếu Ngài gặp các bạn chó? ) Phải. Cũng đúng vậy, nhưng không phải vì chó. ( Tại sao vậy, thưa Sư Phụ? ) Đó là [vì] người phải mang chó đến cho tôi. (Ồ!) Đó là người phải đến và đưa chó ra ngoài, cho chó ăn, này nọ. (Ồ, dạ hiểu.) Không phải ai cũng có đẳng cấp cao hoặc phù hợp với từ trường của tôi, nhất là trong thời gian tôi bế quan. (Dạ, Sư Phụ.) Đó là thời gian mẫn cảm. (Dạ, Sư Phụ.) Bế quan, không nên gặp bất kỳ ai, không nên xem Ti-vi, không nên đọc bất cứ gì mà mình thích, đủ thứ. Phải bỏ cả thế giới lại đằng sau. Thật sự cũng không nên làm việc cho Truyền Hình Vô Thượng Sư. Ước gì tôi không cần phải làm, vì đôi khi tôi chưa kịp trở lại thân thể. (Dạ, Sư Phụ.) Và đôi khi tôi cầm gì đó và nó cứ rơi ra khỏi tay tôi mà không có lý do, như thể tôi không cầm nó. Điện thoại của tôi cứ rơi hoài, quý vị biết ha, điện thoại di động đó? (Dạ, Sư Phụ.) Tôi nói: “Xin lỗi điện thoại, ta không cố ý”. Tôi lo điện thoại sẽ bể, nhưng điện thoại thật bền, loại iPhones này? (Dạ.) Tôi đã biết sử dụng một số chức năng cho Truyền Hình Vô Thượng Sư. Cho mọi người, không phải cho tôi. Tôi không thích cái gì hết.