Quý vị làm những việc mà chúng tôi không làm! Nếu quý vị làm cùng một thứ, dĩ nhiên họ sẽ nói: “Ồ, chúng tôi có đủ rồi. Chúng tôi vẫn còn rất nhiều chương trình (người-thân-)chó đang đợi”. Thành ra chương trình người-thân-chó quý vị gửi đến sẽ thành quá nhiều rồi – thí dụ vậy. Hãy làm cái gì khác thường, cái gì về đất nước của quý vị, để mang hòa bình đến cho thế giới. Và nếu hòa bình có trên thế giới, (người-thân-)chó cũng được lợi ích. Con người hòa bình sẽ thương (người-thân-)chó nhiều hơn, săn sóc nhiều hơn. Và trong quốc gia hòa bình, người-thân-động vật sẽ được chăm sóc đàng hoàng bởi vì người dân sẽ có thời gian, sẽ đủ thịnh vượng, tiền bạc, và an tâm để suy nghĩ một cách từ bi hơn.
Chúng ta chỉ trao giải thưởng bằng tất cả tình thương và hảo ý. Cho nên nếu họ từ chối, thì mình không làm gì hết. Không sao. Chúng ta vẫn thông báo trên Truyền Hình [Vô Thượng Sư], rằng họ là người tốt, như thế này, thế này. Sao cũng được, không quan trọng đối với chúng ta, thật vậy. Nếu tận tay trao được thì tuyệt vời. Nếu không được, cũng không sao. Chúng ta vẫn tuyên dương “sau lưng họ”. Chúng ta vẫn vinh danh họ trên Truyền Hình [Vô Thượng Sư] và trên bản tin của [Hội] mình, như vậy cũng được. Và họ vẫn nhận được thư khen ngợi này nọ.
(Thường thì có những người khác, còn kỳ này cô gái đó không biết gì cả.) Tôi hiểu. Đôi khi còn tùy vào… (Cô ấy lại có trách nhiệm nhất.) Ừ, đôi khi còn tùy vào người nào nhận nữa. Nếu họ thấy cái này: “À, chẳng là gì hết! Không quan trọng! Mình thậm chí chẳng biết Thanh Hải Vô Thượng Sư là ai. Không thể nào quan trọng”. Quăng, vào thùng rác! Thậm chí vị tổng thống cũng không biết gì về điều đó. Cho nên để xem, nghiệp gì cũng không quan trọng với mình. Chúng ta muốn tặng người ta cho họ vui, và cho những người khác thấy tấm gương đó, thế thôi. Không có gì cho mình ở đó.
Còn gì nữa không? (Vâng, thưa Sư Phụ. Hôm nọ Sư Phụ kể về những khách sạn quanh đây, Sư Phụ nói có một khách sạn dơ bẩn.) Cái gì? (Sư Phụ nói có một khách sạn) Khách sạn dơ bẩn. (có bãi biển rất bẩn. Hình như con nghe Sư Phụ nói nó rất rẻ.) Không! Không hề rẻ! Đó mới là vấn đề. (Dạ. Nhưng đề nghị của con là chúng ta nên đi dọn dẹp nó.) Và anh sẽ trả? (Dạ không, con không có tiền cho việc đó.) Tôi xin lỗi, tôi cũng không. (Dạ xin lỗi, đề nghị tệ quá.) Không phải để dọn dẹp khách sạn. Ý tôi là, nếu có nhiều tiền như vậy, tôi sẽ mua khách sạn sạch sẽ hơn. Trông đẹp hơn, nhiều phòng hơn và không cần phải dọn dẹp. Quý vị có thể vô ngay.
Có bao nhiêu người trong số quý vị sẽ đến dọn dẹp? Tôi biết. Một người? Cảm ơn rất nhiều. Khách sạn đó – ôi Trời ơi, bãi biển và mọi thứ… Và quý vị không thể dọn dẹp vì nó thuộc về người khác. Dĩ nhiên, nếu đó là khách sạn của mình, thì mình có thể dọn dẹp. Nhưng chúng ta không muốn bắt đầu với việc đó. Nếu họ bán rẻ, giá cả hợp lý thì còn có thể. Nhưng mình phải bắt đầu từ A đến Z, cái khách sạn đó. Không, nó không đáng, thế thôi. Rất đắt tiền mà không [ích lợi] gì. Ý tôi là thế. [Họ] muốn bán nó, nhưng nó quá bẩn và không được chăm sóc. Quá bẩn và mọi thứ thật tệ.
Còn gì nữa? (Con xin hỏi, có lẽ Sư Phụ đã làm rõ điều đó rồi, Đài “Supreme Master Television” – tên của đài. Mới đầu, họ bảo chúng con đừng dịch sang tiếng của mình. Rồi bây giờ, hai tháng trước, họ lại bảo chúng con dịch, rồi dùng ngôn ngữ của mình thay cho tất cả Supreme Master Television cũ. Đó là quyết định cho tương lai. Sư Phụ có đề nghị gì không ạ? Có nên dùng tên “Supreme Master Television” cho mọi quốc gia, hay là nên dịch sang ngôn ngữ của mình?) Tôi không capisce (không hiểu). (“Vô Thượng Sư” – có nên giữ nguyên tiếng Anh cho mọi quốc gia không?) À, tôi hiểu rồi. Quý vị muốn dịch sang ngôn ngữ của mình hả? (Dạ không.) Không? Vậy thì giữ nguyên như vậy. Mọi người hiểu mà. (Dạ.) Chỉ một chút tiếng Anh, tôi nghĩ ai cũng hiểu. (Dạ, cảm ơn Sư Phụ.)
Nếu không, khi họ thấy chương trình của quý vị, rồi họ nhìn vào tiếng Anh… “Ủa?” Hai cái khác nhau! (Dạ.) Cứ dùng tiếng Anh. Tên đài là tiếng Anh. (Dạ, tên đài.) Mọi thứ khác thì quý vị có thể dịch, dĩ nhiên rồi. Còn Supreme Master Television thì chỉ một thôi. (Dạ.) Tốt hơn, tốt hơn. Thống nhất, giống như họ có đài CNN ở những nước khác nhau, một CNN thôi. (Dạ!) Hoặc là BBC, hay là chi nhánh gì mà họ có. Nhé? (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Không có chi. Cho nó đỡ lộn xộn. Ờ, đỡ lộn xộn. Tên Đài [Supreme Master] Television, nên giữ nguyên như vậy.
(Hồi trước, khi chúng con đang làm chương trình cho Supreme Master Television, thì [Supreme Master] TV ở L.A. [Los Angeles] nói rằng chúng con phải xin phép mới được lên truyền hình. Điều đó có còn áp dụng không ạ? Vì họ muốn người nói tiếng bản xứ, và họ muốn người bản xứ nào thì làm chương trình nước đó.) Quý vị phải làm xong rồi gửi đến đó, mà phải làm cho nó rõ ràng và đẹp. Và rồi, nếu họ chấp nhận chương trình của quý vị thì họ sẽ chiếu. (Dạ, vậy…) Chỉ cho chương trình đó, chỉ cho chương trình truyền thống của quốc gia đó, một hay hai chương trình thôi.
(Con nghĩ một phần lý do khiến một số chương trình bị hủy là do chúng con không phải là người bản xứ hoặc có thể nói là chúng con không được chấp thuận. Và con chỉ muốn xem liệu chúng con có vẫn cần phải đi qua…) Không, không cần. Không có gì thực sự bị hủy. (Bởi vì nó chưa được phê duyệt.) Không, đâu có, chưa có ai hủy gì hết. (Dạ.) Ngoại trừ ngày hôm qua, Zagreb, anh ấy gửi cho tôi một số tin. Và anh ấy phàn nàn rằng thủ đô là khác, thế thôi. Hình ảnh thì khác, và họ không phát sóng toàn bộ. Họ chỉ phát sóng một vài dòng. (Dạ, chúng con sẽ gửi chương trình. Cảm ơn Sư Phụ.)
Đối với Truyền Hình, đó là chuyện thường. Nhiều khi họ không chiếu cả chương trình. Họ chỉnh sửa, tùy theo sự quan trọng của tin đó, và tùy theo giờ giấc hôm đó, và nếu hôm đó có đủ thời giờ để chiếu bấy nhiêu đó thôi. Rồi đôi khi họ đi vào chi tiết vào một ngày khác, nếu tin đó đủ quan trọng. Như là đôi khi họ chỉ chiếu, như: “Hôm nay chúng tôi đi trao giải cho người-thân-chó Shana”. Đại khái vậy. Nhưng tuần sau, họ có cả chương trình là chú chó đó đã làm [anh hùng] như thế nào, và đời sống của chú còn có gì nữa. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Trời ơi, cái gì quý vị cũng muốn từ hôm qua.
Ít ra cô cũng phiên dịch tất cả chương trình sang tiếng Ý, như vậy là tốt lắm rồi. Ồ, ý cô nói không có ai, là sao? Ít nhất cũng có anh chàng nào đó ở đâu đó. Anh ta đang chạy loanh quanh đâu đó. (Dạ, anh ấy là người Thụy Sĩ.) (Anh ấy là người Thụy Sĩ.) Người Thụy Sĩ, nhưng anh ta làm được. (Nhưng anh ấy nói tiếng Ý.) À, tôi hiểu. Có một anh chàng khác người Ý cũng làm người dẫn chương trình trên Truyền Hình Vô Thượng Sư, anh chàng gầy đó. (Dạ, đó là người Thụy Sĩ.) Và có một anh chàng khác với… Cả hai đều là người Thụy Sĩ? (Dạ, anh ấy là người duy nhất.) Không, có một người khác nữa. Tôi biết mà. Không! Tôi biết hai người nữa, vì tôi đã kiểm tra. (Vậy ạ?) Ờ, dĩ nhiên, họ có gửi thông tin cho tôi. Có lẽ người đó nói tiếng Pháp hay gì đó. (Dạ.)
(Dạ [chúng con] sẽ gửi, rồi xem thế nào.) Ờ! Cứ làm đi, rồi gửi, nhé? (Dạ. Bởi vì chúng ta thật tình muốn làm cái gì đó cho…) Ờ, tôi hiểu. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Không sao, cứ làm đi, rồi gửi nha. Nói với họ rằng tôi nói như vậy. Rồi họ sẽ gửi chương trình sang cho tôi, và tôi sẽ xem như thế nào. Cái này thật ra không quan trọng đến thế. Trong cả chương trình, mặt quý vị chỉ xuất hiện vài lần. Chỗ còn lại chỉ là hình ảnh và lịch sử, hoặc những minh họa này nọ. Vấn đề không phải là chiếu mặt quý vị, thật vậy; vấn đề là chương trình. Thành thử tôi đoán chỉ là một trường hợp; không phải trường hợp nào cũng giống vậy. Nhưng cố gắng làm những gì không liên quan đến riêng tư hơn. Không phải lúc nào cũng chỉ nói về người-thân-chó. Đây cũng là chương trình cho con người. Không phải mình có người-thân-chó và say mê về người-thân-chó, rồi ngày nào cũng [chiếu] người-thân-chó, tuần nào cũng (người-thân)-chó. Không phải vậy. Đây là cho con người.
(Người-thân-)chó, họ ổn. Nói thật với quý vị, dù cho một người-thân-chó có bị hành hạ chết, thì người hành hạ chú là người sẽ gặp rắc rối. (Người-thân-)chó sẽ lên Thiên Đàng. Sự đau khổ về thể xác: con người chúng ta cũng phải chịu, mặc dù đôi khi không có ai hành hạ mình. Như ung thư, bệnh tật, và đủ thứ (chuyện) cũng hành hạ chúng ta. Không dễ gì tránh khỏi khổ đau trên đời này, về mặt thể xác. Cho nên, hãy làm gì đó cho quốc gia quý vị. Chúng ta đã làm chương trình (người-thân-)chó rồi. Họ đã để (người-thân-)chó lên đó hầu như mỗi tuần. Để hết tên của những trung tâm nuôi người-thân-chó, nuôi người-thân-động vật, tất cả đều miễn phí – luôn luôn, hết ngày này sang ngày khác. Cho nên đừng có chen nhau làm cùng một việc.
Quý vị làm những việc mà chúng tôi không làm! Nếu quý vị làm cùng một thứ, dĩ nhiên họ sẽ nói: “Ồ, chúng tôi có đủ rồi. Chúng tôi vẫn còn rất nhiều chương trình (người-thân-)chó đang đợi”. Thành ra chương trình người-thân-chó quý vị gửi đến sẽ thành quá nhiều rồi – thí dụ vậy. Hãy làm cái gì khác thường, cái gì về đất nước của quý vị, để mang hòa bình đến cho thế giới. Và nếu hòa bình có trên thế giới, (người-thân-)chó cũng được lợi ích. Con người hòa bình sẽ thương (người-thân-)chó nhiều hơn, săn sóc nhiều hơn. Và trong quốc gia hòa bình, người-thân-động vật sẽ được chăm sóc đàng hoàng bởi vì người dân sẽ có thời gian, sẽ đủ thịnh vượng, tiền bạc, và an tâm để suy nghĩ một cách từ bi hơn.
Nếu họ gây chiến với nhau, hoặc ngay cả gây hấn với nhau về mặt kinh tế, chính trị, thì họ không quan tâm đến (người-thân-)chó. Họ còn không thể lo cho họ nữa là! Nếu dân tị nạn ở khắp nơi, người còn không có thức ăn, không có phòng để ở! Họ không quan tâm đến (người-thân-)chó! Quý vị có hiểu tôi nói gì không? (Dạ hiểu.) Quý vị phải làm việc gì quan trọng, việc gì ưu tiên. Không phải chúng ta bỏ lơ cái này hay là cái kia, nhưng chúng ta làm rồi!