Muốn phát triển NQ (Phẩm chất Cao thượng) chỉ cần lấy những gì mình có, cái vốn liếng, cái vốn mà mình đã có trước khi sinh ra đời. Nó sẽ ở với quý vị từ lúc quý vị chào đời, và sẽ tiếp tục ở với quý vị. Nếu không sử dụng nó để tăng tối đa hoặc tăng lên bội phần, thì nó sẽ không phát triển hơn, mà chỉ là 3% hoặc 4%, hay là phần trăm nào mà mình có vào lúc chào đời. Tôi đã nói rồi, đa số mọi người chỉ có 3, 4, 5% NQ (Phẩm chất Cao thượng).
Thành ra, mỗi phong tục (hôn nhân) có lẽ cũng tùy vào tục lệ của hoàn cảnh đó, của đất nước mà họ đang sống. Không nhất thiết là phát xuất từ giáo phái nào, của tôn giáo đó. Có lẽ thời đó ai cũng phải lấy chồng lấy vợ. Hôn nhân được coi trọng trong phong tục của họ, cho nên nếu dòng tu này đi ngược lại với xu hướng xã hội, có thể họ sẽ không tồn tại. Giống như quý vị sống theo luật lệ của quốc gia mình, chẳng hạn vậy. Tuân theo người lãnh đạo quốc gia của mình, đại khái vậy. Cho nên có lẽ họ bao gồm cả điều đó vào giáo lý của họ. Nếu không… Cho dù không được đầu thai vào thế giới này, dẫu sao chúng ta cũng có thể đầu thai vào bất kỳ thế giới nào khác, vì chúng ta cũng là Thượng Đế. Mình có tinh hoa của Thượng Đế, nên mình có thể tìm cách. Có vô số vũ trụ, vô số tinh cầu trong vũ trụ, cho nên không đến nỗi tuyệt vọng mà mình phải đầu thai vào khu vực này làm chi. Cho nên tôi không nghĩ họ coi điều đó quan trọng trong đời sống của họ. Hơn nữa, nếu sinh ra làm người nhưng không có Minh Sư, sống cuộc đời trầm luân, đau khổ, cái gì cũng thiếu, thì cũng đâu có ích lợi gì? Hay là sinh ra làm kiếp người mà không thương nhau, không hòa bình với nhau, gây khó dễ cho nhau, gây chiến tranh, đủ thứ, thì có ích lợi gì chứ? Cho nên, tôi nghĩ không có tông phái chân chính nguyên thủy nào nhấn mạnh việc mọi người phải kết hôn.
Nhưng họ nhấn mạnh, như, mình phải chừng mực trong đời sống nhục dục. Mục đích có lẽ chỉ là để sinh con đẻ cái. Hoặc có lẽ… không biết nữa, có lẽ để tu pháp môn mà họ đang dạy, để được tốt đẹp, để có thêm người tu hành trên thế giới, thì điều đó có lý. Nhưng nếu chỉ sinh ra làm người không có [mục đích] gì cả, thì tôi nghĩ nó không có khác biệt gì hết – có không? Nhưng tôi chưa bao giờ nhấn mạnh việc thêm con cái hay là bớt con cái. Đó là chuyện của quý vị. Nhưng chỉ như mọi giáo lý tâm linh đều nhấn mạnh là mình phải chừng mực trong tất cả mọi thứ. Dù đó là ăn (thuần chay), uống đồ (không cồn) hay là xã giao. Phải chừng mực! Trong đời sống hôn nhân cũng vậy, chúng ta phải chừng mực. Thế thôi. Vì mình không dùng người bạn đời như đồ vật cho sự khoái lạc. Cũng phải có tình thương, phải có mục đích nữa, để mang con cái vào đời, để cho các linh hồn khác có cơ hội tu Pháp Môn Quán Âm, chẳng hạn vậy. Chỉ là, ý định nào cao thượng sẽ làm mình cao thượng, thế thôi. Không phải chuyện đó bị cấm hay là gì cả.
Thành ra, giống như mình ăn, mình thưởng thức đồ ăn, nhưng cũng vì mình muốn kéo dài tuổi thọ của thân thể này để tu Pháp Môn Quán Âm. Nếu ăn uống chỉ vì háu ăn, thì cái đó không làm chúng ta thành một con người, phải không? (Dạ.) Cho nên, lý do mà tất cả các Minh Sư nhấn mạnh về sự chừng mực trong mọi thứ liên quan tới hoạt động của cơ thể, kể cả nhục dục hoặc ăn, uống đồ (không cồn) – bất cứ là gì, đều nói đến sự chừng mực. Dù sao mọi thứ chừng mực thì cũng tốt cho mình. Không bao giờ nên làm gì thái quá hay là quá đam mê. Cho nên, trong trường hợp đó thì đa số các giáo phái đều nói giống nhau, như vậy mới hợp lý, như vậy mới thấy có lý về việc đó. Bằng không, đâu có gì thật sự cấm. Dù có cấm người ta đi nữa, họ cũng chẳng nghe.
Rồi, lúc nãy nói tới đâu rồi? Sao lại nói chuyện này? Quý vị có muốn nghe chuyện vui nữa không, hay là để lúc khác? Chúng ta nói giỡn mấy chuyện vui vào đời sống tâm linh. Hôm nay rất náo loạn, hả? Phải, chẳng có vị Phật nghiêm trang nào hết! Trời ơi! Chúng ta đi đến đâu với loại truyện vui này? Tôi thật sự thích truyện cười, nên không nhịn được. Nhưng tôi có hứa là sẽ nói một điều khác, đúng không? (Dạ đúng.) Thật ra, đề tài này rất ngắn, tin ngắn. “Tin Mới Bay Sang” – bay vào rồi bay ra lẹ! Không hẳn là quan trọng đối với quý vị. Có điều thỉnh thoảng một số quý vị đã hỏi mấy câu và tôi ghi xuống, nên tôi kiểm lại và bây giờ trả lời cho quý vị. Có thể không phải những ai ngồi đây, có thể là những người ngồi ở Trung Quốc hoặc Nhật Bản đâu đó. Thì đây là câu trả lời cho người nào đã hỏi. Rồi. Theo nghiên cứu của tôi mà không có chứng minh, không có bằng chứng, không có khoa học phê duyệt gì hết. Quý vị tin hay không tin thì tùy, rất đơn giản. Không mất tiền, miễn phí.
Kết quả nghiên cứu là thế này: Như trước đó tôi đã nói với quý vị về NQ (Phẩm chất Cao thượng) – giống như IQ (Chỉ số Thông minh) – mình cũng có thể tập, làm nó phát triển. Phẩm chất Con người thường là được ban cho mình. NQ, Phẩm chất Cao thượng, cũng được ban cho mình trước khi mình chào đời. Theo những gì quý vị có được từ kiếp trước, thì đây là cái còn lại, cái quý vị có được. Không phải là Thiên Đàng thiên vị ông Smith hay bà Müller từ Hamburg. Nó khác. Không phải như thế. Thành ra, chẳng hạn như người nào chỉ có 3% NQ (Phẩm chất Cao thượng) từ kiếp trước… Tại sao? Bởi vì hồi đó họ chỉ là một người rất bình thường, đơn giản. Không có làm gì tốt hết, hoặc không cảm thấy điều gì đối với ai. Không cảm thấy thương hoặc từ bi đối với người nào. Có lẽ vì họ không bị đòi hỏi phải như vậy. Có lẽ vì họ không quen biết một nhóm người có lòng từ bi, nên họ không có sự thúc đẩy bên trong hoặc không được dạy dỗ huấn luyện bởi những người đó, bởi sự kết giao với họ, nên NQ (Phẩm chất Cao thượng) của họ không lên cao hơn. Hoặc là họ không ở trong hoàn cảnh có thể gợi lên lòng từ bi của họ.
Giả sử quý vị có lòng từ bi nhưng không bao giờ thấy hoàn cảnh nào cần phải thể hiện lòng từ bi của mình. Nó không làm quý vị động lòng, vì không thấy có gì đau khổ hết. Vậy thì làm sao có lòng từ bi? Hiểu ý tôi nói không? Thành ra, ngay cả Thượng Đế, Phật, Con của Thượng Đế, cũng phải xuống đây để thấy. Trên Thiên Đàng, không cần phải làm gì như thế. Cái gì cũng đầy phúc lạc, sung sướng, bình an. Cho nên, nếu muốn phát triển lòng từ bi – thì chỉ có ở thế giới này, trong cảnh giới vật chất này, hoặc có lẽ dưới địa ngục, nếu quý vị sống được ở dưới đó. Ồ, nếu sống nổi. Cũng như một luật sư phải vào trong tù mà không bị ảnh hưởng của ngục tù. Rồi, dù sao… Hoặc giả sử anh chàng đó hoặc cô đó trong quá khứ đã làm người-thân-động vật, như có lẽ là một người-thân-động vật với NQ (Phẩm chất Cao thượng) thấp, như người-thân-động vật săn mồi – động vật ăn thịt, phải giết để sinh tồn. Thì họ có NQ (Phẩm chất Cao thượng) thấp hơn những người-thân-động vật khác.
Những người-thân-động vật rất hiền hòa như người-thân-voi chẳng hạn, họ có 30% NQ (Phẩm chất Cao thượng)! (Hay quá!) Một trong những nhà lãnh đạo tôn giáo được nhiều người kính trọng nhất, có khoảng đó thôi. Đừng trách họ. Họ không có cơ hội nhìn thấy những chuyện khổ đau. Có lẽ họ đi học ở trường đạo, học Thánh Kinh, chỉ đọc những lời của Chúa, và chỉ có phục vụ trong nhà thờ cho đám cưới, đám tang. Họ không có cơ hội gặp được hoàn cảnh thật sự. Họ có thể thấy trên ti-vi nếu họ xem ti-vi. Có khi họ còn không xem ti-vi. Vì có thể lo tu hành mà không muốn xem truyền hình. Hoặc họ đọc báo thấy người nào đó chết, nhưng không phải chính họ chết. Không phải họ là người chịu đau, nên họ không hiểu. Cho nên NQ (Phẩm chất Cao thượng) của họ không phát triển nhiều.
Muốn phát triển NQ (Phẩm chất Cao thượng) chỉ cần lấy những gì mình có, cái vốn liếng, cái vốn mà mình đã có trước khi sinh ra đời. Nó sẽ ở với quý vị từ lúc quý vị chào đời, và sẽ tiếp tục ở với quý vị. Nếu không sử dụng nó để tăng tối đa hoặc tăng lên bội phần, thì nó sẽ không phát triển hơn, mà chỉ là 3% hoặc 4%, hay là phần trăm nào mà mình có vào lúc chào đời. Tôi đã nói rồi, đa số mọi người chỉ có 3, 4, 5% NQ (Phẩm chất Cao thượng). Tại sao? Bởi vì lúc ra đời họ có bấy nhiêu đó thôi. Họ sinh ra như vậy, sau đó không có cơ hội phát triển. Họ có thể phát triển. Mình càng ở trong hoàn cảnh bi cảm của người thiếu thốn, đau khổ, thì càng thấy lòng từ bi của mình được chạm tới. Rồi mới muốn làm gì đó cho người đó, hoặc cho người-thân-động vật đó, hoặc tình huống đó, thì NQ (Phẩm chất Cao thượng) của quý vị mới phát triển, giống như tiền lời trong ngân hàng. Hiểu ý tôi nói không? (Dạ hiểu.) Quý vị có vốn liếng, chỉ bỏ vô ngân hàng, không làm gì hết, hoặc quý vị có thể đầu tư. Quý vị có thể làm ăn buôn bán với số vốn đó thì nó sẽ tăng lên. Cho nên HQ (Phẩm chất Con người) và NQ (Phẩm chất Cao thượng) có thể được phát triển. Nó là bẩm sinh, nhưng có thể được phát triển, giống như những cái khác – càng dùng thì mình càng có nhiều. À, thật kỳ lạ! Không phải càng dùng là càng hết. Không phải như thế. Không giống như tiền bạc – càng cho càng vơi đi. Nhưng nó không phải là mấy thứ vật chất; mấy thứ này, quý vị càng dùng càng có thêm.
Thành ra thánh nhân phát triển từ người bình thường. Nó giống vậy đó. Không phải người nào cũng sinh ra với 300% NQ (Phẩm chất Cao thượng). Thì cũng có những người như vậy. Không có trong đoàn thể của mình. Ngoại trừ một người! Thí dụ vậy. Trong nhóm mình, có tối đa một người hiện giờ tối đa là 60% NQ (Phẩm chất Cao thượng). Nhiều quý vị chỉ có 3, 4, 5, 6, 10%... 15, 20, 30 %. Vậy là tốt lắm rồi. Nhưng quý vị đang khai triển nó, thấy không? Khác nhau ở chỗ đó. Tại vì quý vị tiếp xúc với giáo lý này, giống như là chất dinh dưỡng cho NQ (Phẩm chất Cao thượng). Nếu được đặt vào những hoàn cảnh khác, NQ (Phẩm chất Cao thượng) của quý vị có thể bớt đi hoặc là đứng yên một chỗ. Nếu mình tiếp xúc với giáo lý cao thượng và biết làm như thế nào, quý vị tích cực làm, sau đó nó trở thành thật. Có thể mới đầu mình không cảm thấy gì nhiều, nhưng nó trở thành thật.
Vì mình thật sự cảm động trước hoàn cảnh khổ đau đó, và mình thật sự muốn làm một cái gì đó, và tình thương trong lòng quý vị thật sự thức dậy. Đó là lúc NQ (Phẩm chất Cao thượng) bắt đầu nảy mầm và mỗi ngày mỗi lớn. Nhưng trong khi đó, tối thiểu quý vị cũng làm gì đó. Dù không thấy cảm động gì nhiều, nhưng giả sử quý vị đặt mình vào vị trí của người đó, như quý vị là người đang khổ kia thì quý vị muốn gì? Rồi mình thấy rất rõ ràng. Nếu một người bị nạn động đất và bị thương, dĩ nhiên họ cần thuốc men. Hoặc họ mất nhà cửa – dĩ nhiên họ muốn ít nhất một căn lều. Họ muốn nước uống, quần áo, vì họ mất hết rồi. Đặt mình vào vị trí của họ, quý vị sẽ biết rõ ràng phải làm gì và cảm thấy thế nào. Dù mình không cảm thấy y như người gặp nạn, nhưng mình cũng bắt đầu hiểu nhau hơn, thành một thể với nhau, rồi quý vị sẽ càng cảm thấy những gì người khác cảm thấy. Nhưng Thượng Đế sẽ chặn lại chỗ nào đó để mình đừng quá đau khổ. Bằng không, nếu quý vị đau khổ như mọi người khác, hoặc đau khổ cùng cực, quý vị sẽ không chịu nổi. Ý nói cái cảm giác bên trong, thì quý vị không thể chịu nổi.
Tôi cũng ngạc nhiên, nhưng cũng không thật sự ngạc nhiên, khi những người chức cao trong các giáo phái được người ta sùng kính lại không có nhiều NQ (Phẩm chất Cao thượng) cho lắm. Cũng không có đủ, không nhiều HQ, Phẩm chất Con người. Vì nếu họ chỉ ở đó từ lúc sinh ra hoặc từ thừa hưởng, hoặc từ truyền thống, thì họ không phát triển Phẩm chất Cao thượng hoặc từ bi của họ.
Phẩm chất Từ bi và Phẩm chất Cao thượng phải có trong đời sống thật, có hành động thật, thật sự tiếp xúc với đau khổ. Có lẽ không phải chính mình đau khổ, nhưng thấy người khác đau khổ. Rồi một cái gì đó trong lòng quý vị được đánh thức, một tình thương thuần khiết, vô điều kiện, một tình thương chân thật. Lúc đó NQ (Phẩm chất Cao thượng) của quý vị sẽ phát triển. Mặc dù mình không làm gì nhiều cho người đang khổ đau kia, nhưng lòng thương cảm, ao ước để làm gì đó, dù không làm được gì cả, nhưng ước muốn để làm gì đó hầu làm dịu bớt cơn đau của người đang ở trước mặt mình, đó đã là tiềm năng dinh dưỡng rất tốt cho NQ (Phẩm chất Cao thượng) của quý vị rồi. Cho nên đừng sợ khổ đau, hay là đừng sợ giúp người khác, vì điều đó chỉ tốt cho quý vị thôi.