Thành ra, mỗi phong tục có lẽ cũng tùy vào tục lệ của hoàn cảnh đó, của đất nước mà họ đang sống. Không nhất thiết là phát xuất từ giáo phái nào, của tôn giáo đó. Có lẽ thời đó ai cũng phải lấy chồng lấy vợ. Hôn nhân được coi trọng trong phong tục của họ, cho nên nếu dòng tu này đi ngược lại với xu hướng xã hội, có thể họ sẽ không tồn tại.
Quý vị có đủ thức ăn, nước uống chứ? (Dạ đủ, Sư Phụ. Cảm ơn Sư Phụ.) Quý vị no chứ? (Dạ no.) Câu trả lời hay. Quý vị biết rồi, nếu không thì… (Dạ.)
Tôi có một hệ thống cho vịt ăn. Người-thân-vịt chỉ thích bánh mì, tôi nghĩ họ không thích gì khác. Người-thân-thiên nga có lẽ thích rau xà lách, rau bi-na hoặc giá đỗ gì đó. Nhưng họ không thật sự… Hầu hết chỉ thích xà lách – xà lách tươi, giòn. Họ thích rau đó lắm.
Chỉ tình cờ mở ra, thật đó. “Khách Hàng Luôn Luôn Đúng”. sách nói vậy. Một ông kia bước vào ngân hàng nói với anh nhân viên: “Tôi muốn mở một tài khoản chết tiệt, hỡi tên ngốc hết thuốc chữa!” Ôi chao, trời ơi! Anh nhân viên sửng sốt: “Xin lỗi ông”. “Xin lỗi. Ý ông là gì ạ?” Ông khách hàng đáp: “Tôi nói tôi muốn mở một tài khoản chết tiệt, đồ ngu xuẩn!” Thái độ đó làm anh nhân viên tức quá, anh ta cảnh cáo ông khách rằng anh ta không chịu nổi cái kiểu lăng mạ như vầy, rồi bỏ đi, bỏ ông khách ở đó. Rồi anh trở lại với người quản lý, anh giải thích sự việc cho ông quản lý nghe. Ông quản lý nói với khách hàng: “Thưa ông, hình như chúng tôi có vấn đề”. Ông khách nói: “Ông nói đúng!” Lại đàn ông nữa! Chỗ nào cũng thấy đàn ông, ngoại trừ trong đời tôi. Thật may! Ông khách nói: “Ông nói đúng. Tôi trúng 50 triệu bảng Anh và tôi muốn mở một tài khoản với ông”. Ông quản lý nói: “Thì ra thế!” Ông quản lý nói: “Thì ra thế! 50 triệu bảng Anh!” Ông nhìn anh nhân viên: “Vậy thì chính tên ngốc này là vấn đề rồi”. Anh chàng nhân viên là vấn đề. Khách hàng luôn luôn đúng, nhất là khi có 50 triệu bảng Anh. Bây giờ tôi biết rồi. Còn gì khác nữa? Có gì ở đây? Không biết nữa, gì cũng được. Tôi chưa đọc, nên không diễn trò được.
“Quá Gần”. Một anh chàng vào nhà của cô kia, rồi cô ta chỉ cho anh ta đi vào phòng khách. Cô xin phép đi vào nhà bếp làm nước uống. Đang đứng đó một mình, anh trông thấy một cái bình trên mặt lò sưởi. Anh cầm lên, đang nhìn thì cô nàng bước vào. Anh ta hỏi: “Đây là gì vậy?” Cô ta đáp: “Ồ, tro của cha tôi ở trong đó”. Anh chàng đỏ mặt, xin lỗi. Cô ta nói tiếp: “Ờ, cha tôi quá lười không chịu đi lấy đồ gạt tàn thuốc”. Không đến nỗi nào, hả?
Cái này: “Hiệu Quả Như Phép Màu”. Một ông kia tiến đến một người phụ nữ xinh đẹp trong siêu thị, hỏi cô ta: “Cô biết không, tôi lạc vợ tôi trong siêu thị rồi. Bây giờ cô nói chuyện với tôi vài phút được không?” Cô nàng hỏi: “Tại sao?” “Ồ, vì mỗi lần tôi nói chuyện với một phụ nữ xinh đẹp, là vợ tôi chẳng biết từ đâu sẽ xuất hiện ngay”. Nếu không là không kiếm được bà vợ. Phải, chuyện đó có xảy ra. Có thể xảy ra. Còn một truyện nữa cho những nữ quyền như chúng ta. Vì họ luôn kể chuyện về đàn ông, nhưng có truyện này cho phụ nữ đây. Khỏi than phiền!
Khoa học gia gần đây gợi ý rằng đàn ông nên coi chừng việc uống bia của họ, theo như kết quả của một bản phân tích gần đây cho thấy có sự hiện diện của nội tiết tố nữ trong bia. Ồ! À! Tôi đã bảo quý vị đừng uống rượu, uống bia. Nếu không, người nào cũng ra bước đi kiểu như vầy, nói: “Xin chàooo! Cô bôi môi son gì vậy? Cho tôi mượn được không?” Vậy nên đừng uống bia nhé! Đó là theo lời của các khoa học gia trong sách này. Có giả thuyết là uống bia làm đàn ông trở thành phụ nữ. Ồ, sao được? Dù muốn thử đi nữa, làm sao được? Có thể là thiếu cái gì đó.
Để thử… Cứ cười thả ga, tôi không phiền đâu. Để thử nghiệm phát hiện này có đúng hay không, một trăm người đàn ông mỗi người uống khoảng 3 lít bia. Nghĩa là uống trong một thời gian dài. Sau đó thấy rằng 100% số người này đều lên cân, nói vớ vẩn quá nhiều mà không có ý nghĩa gì cả,… Ồ! …trở nên quá xúc động… Trời ơi! …không lái xe được,… Sao quý vị tới đây được? Sao quý vị nữ tới đây được? ... không thể suy nghĩ hợp lý, cãi nhau vô cớ, và khi sai không chịu xin lỗi. Sau đó họ không muốn thử gì nữa. Tôi không tin chuyện này!
Bây giờ mình sẽ đọc truyện này. Hy vọng không phải truyện về “nữ quyền” nữa! Chúng tôi có vậy không, các anh? (Dạ không.) Ý nói theo quan điểm của phái nam. Không phải về tôi, mà phụ nữ nói chung. (Dạ không!) Không! Không! Thật vô lý! Người nào đó ghét phụ nữ! (Người nghiện bia điên khùng nào đó.) Mấy người nghiện bia! Uống bia nhiều quá, không còn lý trí nữa, đúng không? Có lẽ vậy.
Ồ, nói về chuối thì đây có một truyện vui: “Giận Phát Khùng!” Một người-thân-khỉ đột bước vào quán rượu mua một ly bia. Chắc là quán của đàn ông, hả? Một chú khỉ đực. Người bán rượu… cũng đàn ông… tính 5 bảng Anh, 5 bảng Anh, và sau khi nhìn người-thân-khỉ đột một lúc, ông nói: “Anh biết không, anh là người-thân-khỉ đột đầu tiên đến đây từ trước tới nay đó”. Người-thân-khỉ đột nói: “Tôi chẳng ngạc nhiên cái quái gì!” Hẳn là người-thân-khỉ đột dân Anh. Người-thân-khỉ đột trả lời: “Tôi chẳng ngạc nhiên cái quái gì, với giá năm bảng Anh một ly”. Đắt quá! Thành ra người-thân-khỉ đột không đi uống rượu. Hiểu không? Truyện cười không hay gì mấy. Để xem.
Mình đang nói về phong tục mà đàn ông chọn phụ nữ trong 3 năm sống thử với nhau để xem có thích cô ta hay không. Cái đó cũng không đến nỗi tệ. Tại vì có lẽ sau 3 năm, người phụ nữ sẽ không thích anh đó nữa. Một điều nữa, thời nay người ta vẫn còn làm như vậy, đúng không? Họ hẹn hò với nhau, hoặc là ở với nhau một thời gian tới khi họ biết chắc. Hồi xưa, bên Âu Lạc [Việt Nam] cũng có phong tục gọi là “ở rể”, nghĩa là chú rể tương lai đến ở với cha mẹ nhà gái, ở bên cha mẹ vợ 3 năm. Hoặc hai, ba năm. Tôi nghĩ là ba năm. Phải không, mấy người Âu Lạc (Việt Nam)? Ở rể ba năm hả? (Dạ. Dạ, ba năm.) Rồi. Trong 3 năm này, thì không được tiếp xúc với vợ, nhưng dù sao họ cũng tiếp xúc, dùng cái thang hay gì đó. Khi không ai biết, khi mọi người ngủ say. Sau 3 năm, nếu cha mẹ cô gái này nghĩ cậu này đủ tốt để cưới con gái họ, thì họ mới cho phép cưới. Không phải kiểu ngược lại, sau 3 năm nếu cô gái đủ tốt thì anh chàng mới cưới. Cũng có thể kiểu ngược lại nữa.
Cho nên dù sao, đó cũng là một tập tục thử nghiệm tốt, đúng không? Có rất nhiều phong tục. Như vầy, trong 3 năm, anh chàng phải chứng tỏ mình có khả năng, có sức lực, nuôi gia đình được, biết chừng mực, tử tế, tính tình hòa nhã, và chăm chỉ. Vậy nghĩa là anh ta có thể làm việc hết sức mình mà cũng không biết được cha mẹ cô gái sẽ “chấp nhận” hay là “không chấp nhận”. Vì có thể cha mẹ cô gái đang cần người giúp việc trong nhà, nên họ chọn anh chàng nào đang yêu con gái mình, bắt làm việc 3 năm, rồi sau đó cho anh khác vô làm việc 3 năm! Chắc chuyện đó không thường xảy ra, nhưng cũng có thể ngược lại, không phải như phong tục mà mình mới đọc của người theo dòng Essenes. Thì cũng nói cho vui thôi. Không có gì quan trọng. Bởi vì cũng có những phong tục khác – cũng có hiệu quả. Như là cô dâu, chú rể không bao giờ biết nhau, chưa bao giờ gặp mặt nhau. Có lẽ chỉ nhìn lén, cô gái lén nhìn anh chàng khi anh chàng tới nhà, nhưng anh chàng không bao giờ thấy vợ trước khi cưới. Cho nên có nhiều phong tục. Và cũng có vài phong tục, như là… Ôi Trời ơi. Mỗi khi tôi bế quan, là luôn có chuyện. Có sao không? Sao chỉ có tôi? (Nghiệp của chúng con.) Không, tôi không nói là trách quý vị. Chỉ là, tại sao lại là tôi?
Mà thôi, mình tới đâu rồi? Có những phong tục thậm chí rất kỳ lạ. Thành ra, mỗi phong tục có lẽ cũng tùy vào tục lệ của hoàn cảnh đó, của đất nước mà họ đang sống. Không nhất thiết là phát xuất từ giáo phái nào, của tôn giáo đó. Có lẽ thời đó ai cũng phải lấy chồng lấy vợ. Hôn nhân được coi trọng trong phong tục của họ, cho nên nếu dòng tu này đi ngược lại với xu hướng xã hội, có thể họ sẽ không tồn tại. Giống như quý vị sống theo luật lệ của quốc gia mình, chẳng hạn vậy. Tuân theo người lãnh đạo quốc gia của mình, đại khái vậy. Cho nên có lẽ họ bao gồm cả điều đó vào giáo lý của họ.