Mọi quốc gia đều dựa vào nhau với những thứ khác nhau. (Dạ.) Thành ra tôi mới nói cuộc chiến ở Ukraine cũng đang ảnh hưởng đến mọi người. (Dạ đúng. Vâng, thưa Sư Phụ.) Quý vị có thể thấy điều đó từ các báo cáo kinh doanh. Và nông sản của Ukraine nuôi toàn thể châu Âu. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Và nuôi một phần lớn châu Phi.
Trời ơi, tưởng tượng xem. Người-thân-sóc ăn thức ăn của con người. Và rồi thích đến như thế đó. Thậm chí không còn một hạt cơm nào ở đó. (Ôi chao.)
Nhưng họ cũng rất biết quan tâm. Có một lần trời mưa, và tôi lo bánh mì sẽ bị sũng nước, (Dạ.) thì sẽ không ngon và sẽ bị nhão, nên tôi dựng một cây dù bên trên chỗ để thức ăn. Họ không ăn chút nào hết. (Ồ.) Tôi nghĩ, “Ồ, các cưng đã dọn đi rồi à? Chưa phải mùa xuân mà các cưng đã dọn đi rồi sao?” Họ nói với tôi, “Dạ không, chúng con không muốn Ngài phải cực nhọc.” Tôi nói, “Không đâu! Nếu các cưng không ăn thì ta mới phải cực nhiều hơn đó.” Vì tôi lo lắng. Có lẽ tôi phải thay đổi thức ăn hay gì đó. Vậy là họ trở lại và ăn sạch hết, sau khi tôi dẹp cây dù đi. (Ôi chà.) Tôi nói, “Được rồi, nếu muốn, các cưng có thể ăn cháo bánh mì; sũng nước mưa, nếu muốn. Ta không muốn cho các cưng ăn thức ăn sũng nước như vậy.” Nhưng tôi nghĩ có lẽ cây dù trông cũng đáng sợ. Rất lớn và màu xanh lam. (Dạ.) (Dạ đúng.) Và che mấy cành cây nơi họ thường leo lên đó để lấy thức ăn. (Dạ.) Có lẽ họ sợ có bẫy gì đó. (Ồ, dạ, có lẽ vậy.) Họ sợ là tốt. Như vậy tốt. (Dạ đúng.) Mình đâu biết được. Con người không phải ai cũng tử tế và có tình thương. (Dạ đúng, Sư Phụ.)
Phần lớn, tôi chỉ cho họ ăn vào mùa đông. Và không cho họ ăn quá nhiều. Như, một bạn sóc lấy 3 lát bánh mì nướng, bánh mì nướng nguyên cám, và hai quả chuối, hoặc nhiều trái cây thập cẩm khác nhau. (Dạ.) Tôi để đồ ăn trên lá. Trên một chiếc lá, chiếc lá lớn rụng quanh đó, (Dạ.) tôi để lên đó. Trông rất tự nhiên. (Ồ, hay quá.) Và tôi đặt lên cây. Đôi khi cây có nhiều nhánh kề nhau, có thể giữ thức ăn. (Dạ.) Đôi khi tôi kẹp trái chuối trên mấy cành cây nhỏ. (Ồ, hay quá.) Trông rất tự nhiên nên họ nghĩ họ đến hái thức ăn trên cây đó. (Ồ, dạ.) Nhưng đó là cơm, trái cây, rau và thức ăn có chất đạm. Đó không phải là hái quả trên cây.
Ban đầu, tôi lo là có thể họ sẽ không ăn vì đồ ăn trông không tự nhiên đối với họ. (Dạ. Đúng vậy, thưa Sư Phụ.) Nhưng lạ thay, họ muốn ăn thêm! (Chà.) Tôi nói, “Ta sẽ không chiều hư các cưng. Các cưng phải ăn nhiều loại thức ăn, nhé? (Dạ.) Và ta sẽ không cho các cưng ăn nhiều cả ngày, để các cưng có thể ra ngoài ăn thêm rau trái, lá tươi, quả mọng và bất cứ gì tốt cho sự bảo dưỡng. Vậy tốt hơn. Tốt hơn là chỉ ăn bánh mì và chuối hoài. Hoặc trái cây khác.” (Dạ, Sư Phụ.) Nhưng, tôi để cho họ trái cây thập cẩm, họ ăn hết trái cây, không ăn bánh mì. Và họ còn mang bánh mì sang cây khác và đặt nó bên dưới đó để tôi không thấy. Tôi nghĩ họ đã ăn hết rồi. Tôi nghĩ, “Vậy được rồi, tốt quá!” Nhưng họ giấu dưới một cây khác, để tôi không thấy [bánh mì]. (Dạ. Thông minh quá.) Tôi nói, “Các cưng ăn hết thức ăn đi, rồi ta mới cho mấy thứ khác. Dù ta cho các cưng ăn cơm, nhưng không phải hôm nay. Không phải muốn là được. (Ôi. Dạ.) Nên nếu ta chết, thì các cưng sẽ không chết theo ta. Các cưng phải học sinh tồn với mọi thứ. Như thế mới tốt cho các cưng.” Cứ như trẻ con. Trời ơi! Họ đòi đồ ngon. Và họ đến nói, “Con thương Ngài,” này nọ. Hối lộ tôi. Và không chịu ăn bánh mì. Dễ thương không cơ chứ? (Dạ.)
Vì hôm nọ, tôi cho cô chồn hôi ăn ở chỗ khác. Và cô đến mang cho tôi món đồ chơi mà cô rất thích. (Ồ.) Một món đồ chơi, tôi không biết đó là loại gì. Trông giống như rêu, như bọt biển có gai nhọn trên đó, như người ta dùng để đệm vào giữa mấy quả trứng hay gì đó? (À dạ.) Tôi không biết cô lấy ở đâu ra. Một miếng, lớn cỡ lòng bàn tay tôi. Tôi nói, “Đó là đồ chơi của cưng mà sao cưng tặng cho ta?” Cô nói, “Dạ, nó đẹp.” (Ồ.) Nó màu đen. Và có bốn cái gai chìa ra ngoài. Tôi nói, “Đúng vậy. Nhìn giống cưng, phải không?” Nên cô rất vui. Tôi nói, “Xin lỗi, nhưng cưng không thể đi lên và ta không thể đi xuống. Vậy ta để nó ở đó, mỗi ngày ta tới ngắm nó. Và cưng cũng có thể ngắm nó cùng một lúc. Vậy, ta không cần giữ cho riêng mình. Nhưng ta rất thích nó, nó thật sự rất đẹp và ta thật sự rất cảm kích món quà của cưng.”
Không biết làm sao mà cô có được. Lấy ở đâu ra chứ? Ở nơi hoang dã như thế. Làm sao cô có một miếng bọt biển trông rất giống cô, toàn một màu đen. Nhìn giống một động vật nhỏ có bốn chân, (Ồ.) vì có mấy cái gai chỉa ra ngoài. (À. Vâng.) Không biết quý vị có hiểu tôi đang nói gì không. Tôi có ảnh của miếng đó ở đâu đó, nếu quý vị có thể tìm thấy. Nó nằm trong phần tin tức ở đâu đó, hoặc cùng với những ảnh phong cảnh. Tìm nó đi. (Dạ vâng, thưa Sư Phụ.) Quý vị sẽ tìm thấy, vì nó không phải là phong cảnh, không phải là hoa. Không phải cây, không phải bụi cây. Nó là một miếng bọt biển đen hoặc gì đó. Không biết cô tìm đâu ra nó, nhưng cô nói đó là đồ chơi yêu quý của cô. Món đồ chơi duy nhất. Tất nhiên, trong rừng rậm, trong rừng, thì tìm được cái gì cơ chứ? (Dạ.) Làm sao mà tìm được gì? (Dạ đúng.) Có lẽ cô đi lang thang bên ngoài chỗ tôi ở và tìm thấy thứ gì mà gió thổi đến gần đó. (Dạ đúng.) Cô nàng đi ra khỏi hàng rào để lấy thứ đó. Và cô rất thích nó. Cô nàng còn nhỏ, nên dĩ nhiên là thích đồ chơi. Tôi không biết chồn hôi thích loại đồ chơi gì, nên tôi không thể tặng thứ gì cho cô được. Tôi nói, “Cưng ăn thức ăn đi và cưng rất được hoan nghênh. Rất, rất hoan nghênh.”
Đừng quá tự hào. (Dạ, dạ.) Đừng để ngã chấp trỗi dậy, bởi vì điều đó sẽ giết chết quý vị. (Dạ vâng, thưa Sư Phụ.) Và cũng ảnh hưởng rất tệ đến công việc chúng ta. (Dạ.) Rồi tôi phải chỉnh sửa rất nhiều. Tôi phải gạch bỏ rất nhiều, và viết lại rất nhiều, rồi có quá nhiều việc cho tôi. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Bởi vì đôi mắt của tôi không tốt lắm. Và nếu tôi viết gì đó, thì hoặc là tôi phải viết thật lớn, nhưng rồi nó che hết kịch bản, còn không thì phải xem đi xem lại để kiểm tra từ ngữ có đúng không. Tôi phải đọc lại toàn bộ lần nữa. Và mỗi lần đọc, tôi lại sửa. Viết thì rất chậm, nhưng đó không phải là vấn đề lớn như khi tôi phải sửa. (Ồ.) Không biết sao mà cứ sai hoài. Thôi được rồi. Đó là một phần của công việc.
Tôi không phàn nàn, chỉ bảo quý vị, là phải lưu ý ngã chấp của mình. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Hãy để nó thoải mái đầy đủ, nhưng đừng làm hư nó. (Dạ.) Và chăm sóc mắt của quý vị. Chúng ta đã có đồ tiếp đất rồi, và bây giờ quý vị phải chăm sóc cho mắt của mình. (Dạ, Sư Phụ. Xin cảm ơn Ngài.) Cứ mỗi vài giờ là đi ra ngoài. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Ngay cả ban đêm. Quý vị có thể dùng điện thoại để rọi lên cây, hoặc dùng đèn pin, rọi lên cây và nhìn vào lá cây. Có lẽ cũng giúp. Chỉ cần không khí trong lành, và nhỏ thuốc nhỏ mắt vào mắt, rồi vận động một chút. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Bởi vì chúng ta không tập thể dục nhiều. Chứ thể dục thì tốt cho quý vị. (Dạ đúng, thưa Sư Phụ.)
Nếu chúng ta ăn thức ăn ngon và ngồi cả ngày mà không tập thể dục, thì quý vị sẽ mập phì rất nhanh. Quý vị không muốn trông giống trái banh, phải không? (Chúng con đã giống rồi.) Vậy sao? Bao nhiêu người vậy? (Vài người ạ.) Vài người à. Không sao, miễn là quý vị đừng quá mập phì. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Không tốt cho tim, cũng không tốt cho một số nội tạng. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Và quý vị cũng không cảm thấy tỉnh táo lắm. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Không tốt. Đừng ăn quá nhiều món ngọt yêu thích hoặc món có nhiều dầu. Nhà bếp không nấu nhiều dầu quá chứ? (Dạ không, dạ không.) Tốt, tốt. Bởi vì tôi đã nhắc nhở họ hồi trước ở đâu đó, dĩ nhiên là qua người khác. Tôi không dám xúc phạm nhà bếp của quý vị. Tôi không dám xúc phạm bất kỳ ai trong quý vị. Thực sự, tôi không cần làm thế. Có điều đôi khi tôi cần phải cắt gọt. Dù sao tôi không muốn xúc phạm quý vị.
Nhưng không hiểu sao, tôi cảm thấy như, nếu tôi khen quý vị, mà đó là khen chân thành, tôi rất cảm kích, nhưng ngã chấp của quý vị vọt lên quá nhanh. Tôi ngạc nhiên, và sợ. Không biết làm gì để cân bằng lại ngã chấp của quý vị. Nên bây giờ tôi viết rất ngắn. Hoặc chỉ là, “Cảm ơn” hoặc “Thương Thượng Đế,” hoặc “Thượng Đế Tốt,” hoặc “Ca ngợi Thượng Đế. Hãy nhớ Thượng Đế. Nguyện cầu Thượng Đế,” gì đó. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Vậy quý vị sẽ nhớ là chính Thượng Đế là Đấng làm nhiều việc qua chúng ta. (Dạ đúng. Dạ, thưa Sư Phụ.)
Thậm chí có câu là, Thượng Đế bảo, “Đừng đi đến bàn ăn trừ phi thiên thần đói bảo quý vị đến.” Chúng ta được thiên thần chăm sóc, thậm chí với bữa ăn của mình. Vì vậy, đôi khi chính thiên thần bảo chúng ta, giữ chúng ta như đồng hồ báo thức, “Đi ăn đi, đi ngủ đi.” (Dạ.) Thế nên, đừng làm gì quá mức. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Phải tập thể dục. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Kiếm lý do để tập thể dục. (Dạ.)
Bây giờ thế thôi, cho bài học số một. Bây giờ, tôi chắc là quý vị có vài tin vui cho tôi? (Dạ có, thưa Sư Phụ. Đầu tiên, chúng con có vài câu hỏi.) Nói đi.
(Thưa Sư Phụ, có phải việc tiếp tục lệnh trừng phạt đối với các nhà tài phiệt Nga, và tịch thu tài sản, đóng băng tài sản ngân hàng của họ, v.v, là một chính sách tốt không? Có hữu ích theo cách nào không ạ?)
Có thể hữu ích để giảm cuộc chiến tại thời điểm này. Nhưng không phải là cách công bằng. (Ồ.) Không công bằng. Bởi vì họ đâu có làm gì sai. Họ chỉ ngẫu nhiên là người Nga thôi. (Dạ đúng vậy, thưa Sư Phụ.) Sinh ra và lớn lên ở đó, và làm kinh doanh ở đó. (Dạ phải.) Giống như các doanh nhân từ nước ngoài đến Nga để kinh doanh ở đó thôi. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Rồi, Nga trừng phạt doanh nghiệp này, và phương Tây trừng phạt các doanh nghiệp của người Nga này kia.
Nhưng vì phương Tây nghĩ có lẽ làm tê liệt nền kinh tế của Nga, sẽ khiến Putin suy nghĩ lại về việc tiếp tục chiến tranh. (Dạ. Dạ đúng vậy, thưa Sư Phụ.) Nên, có giúp ích theo cách nào đó, nhưng theo ý tôi, khi chiến tranh kết thúc, chấm dứt, theo bất kỳ cách nào, họ nên trả lại tài sản cho những người giàu hoặc những doanh nhân này. (Dạ hiểu.) Vì những người này đang đóng góp cho nền kinh tế của thế giới, chứ không chỉ của Nga thôi. (Dạ. Đúng vậy, thưa Sư Phụ.)
Mọi quốc gia đều dựa vào nhau với những thứ khác nhau. (Dạ.) Thành ra tôi mới nói cuộc chiến ở Ukraine cũng đang ảnh hưởng đến mọi người. (Dạ đúng. Vâng, thưa Sư Phụ.) Quý vị có thể thấy điều đó từ các báo cáo kinh doanh. Và nông sản của Ukraine nuôi toàn thể châu Âu. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Và nuôi một phần lớn châu Phi.
Nên bây giờ, nông nghiệp của họ bị gián đoạn. Và nhiều nông sản của họ cũng sắp bị ngưng. Nên họ không thể xuất cảng, vì chiến tranh. Vì bất kỳ gián đoạn nào trong việc vận chuyển, và hậu cần, và cơ sở hạ tầng, nói chung. (Dạ, Sư Phụ. Đúng vậy.) Đây là một điều rất đáng buồn. (Dạ, thưa Sư Phụ.)
Và nhiều doanh nghiệp ở Nga cũng dừng kinh doanh hoặc bị gián đoạn, hoặc đóng cửa. (Dạ.) Cả hệ thống ngân hàng, cho mọi người nữa; ATM – xếp hàng dài và không có tiền. Ở Ukraine cũng vậy. (Vâng. Dạ, thưa Sư Phụ.) Ở Ukraine, đó là vì chiến tranh. Ở Nga, đó là vì sự gián đoạn của nền kinh tế. (Dạ đúng.) Vì vậy, không tốt cho ai cả.
Và thậm chí còn tồi tệ cho Putin. Nếu ông ta không phải là quỷ, thì còn tồi tệ hơn cho ông ta nữa, nếu là con người. (Ồ. Đúng vậy, Sư Phụ.) Vì ông không phải là người nhân đạo. Ông trừng phạt người ta vô cớ. (Dạ đúng, thưa Sư Phụ.) Và rồi, cùng lúc đó, làm cho nền kinh tế thế giới bị gián đoạn và suy thoái. Thật không tốt. Không công bằng, không tốt. Ông không tốt cho nước Nga chút nào. Nếu ông ta thương dân mình, như ông ta từng tự nhận, thì đây không phải là cách để trả ơn, để thể hiện tình thương của ông ta đối với đồng bào của mình. (Dạ đúng vậy, thưa Sư Phụ.) Chưa nói tới người dân Ukraine, là những người vô tội, đã không làm gì sai với ông ta.
Thật ra, ông ta là người đã làm sai, ngay từ ban đầu. Chiếm Crimea, và sau đó khuấy động rắc rối để nắm quyền kiểm soát, hoặc liên kết với hai khu vực ly khai khác ở Donbas, thí dụ vậy. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Ông ta là kẻ chủ mưu gây rắc rối. (Dạ.) Và Ukraine thậm chí đã bỏ qua cho họ, không làm gì cả. Rồi giờ ông ta lại tiếp tục, muốn nuốt trọn Ukraine. Ông ta có thể bị nghẹn mà chết. Nói quý vị hay. Ông ta đã bị rồi.