Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Việc Làm Dũng Cảm Của Ngài Thanh Hải Vô Thượng Sư Cho Thế Giới, Phần 9/12

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Tôi chưa kiểm tra xem vắc-xin mới sẽ có hiệu lực không, sẽ hữu ích đối với mấy chủng vi-rút mới này hay không. Sáu biến thể vi-rút mới đã được phát hiện. Ở nhiều nơi khác nhau, họ lại tiếp tục giết nhiều gà, hàng ngàn hoặc trăm ngàn, hoặc hàng vạn con gà và chồn và… vịt.

Tôi kể quý vị một truyện, nhanh thôi. Ở Âu Lạc (Việt Nam), đây là truyện có thật. Nhiều năm về trước, có một người nấu cháo gà để bán. Và cũng bán thịt gà nữa. Một ngày nọ, ông bị bệnh. Và sau đó, ông nằm đó nhiều ngày. Chưa chết. Chỉ nằm như chết. Vẫn còn thoi thóp thở. Và tim vẫn còn đập yếu ớt. Vì vậy, gia đình chưa chôn ông. Ông nằm như vậy một thời gian.

Tôi đọc truyện đó lâu rồi. Ở Âu Lạc (Việt Nam) có nhiều truyện như vậy. Không phải chỉ một truyện. Tôi đọc khi còn trẻ. Tôi quên rồi. Từ khi còn nhỏ tôi đã rất thích truyện luân hồi và tâm linh rồi. Tôi đọc nhiều truyện loại đó lắm. Đây chỉ là một truyện trong số đó. Nhưng đều tương tự, nên tôi không cần lặp lại cho quý vị. Chỉ một truyện là đủ. Đây là truyện gần đây nhất tôi đọc.

Và rồi, tôi nhớ tới người đó. Ông chỉ nằm đó một thời gian lâu, nhưng chưa chết, không có dấu hiệu chết hoặc đau đớn hay bất cứ gì. Nên gia đình cho ông uống thuốc, nhưng ông vẫn không bình phục. Nên sau đó, họ chỉ để ông nằm đó chờ ông chết, rồi đem chôn. Mọi thứ đã sẵn sàng cho tang lễ. Thế rồi ông tỉnh lại. Bởi vì ông kể câu chuyện. Ông lập tức đổi nghề. Ông nói: “Thả hết gà ra. Thả hết ra. Cho gà ăn và để gà chết tự nhiên. Tách gà ra để họ không đẻ thêm gà nữa. Và rồi, số gà còn lại thì cứ nuôi cho tới khi họ chết tự nhiên rồi chôn họ trong mộ với lòng tôn trọng và này nọ. Không giết gà nữa”.

Và cả gia đình, láng giềng, bác sĩ và bằng hữu đều rất ngạc nhiên. Họ hỏi: “Nhưng, tại sao, tại sao, tại sao? Có phải chính cơn bệnh đã thay đổi đầu óc của ông không? Làm hư hại đầu óc của ông hay gì đó không? Chúng ta làm nghề này rất khá giả mà. Tại sao bỗng nhiên sau khi chết đi sống lại, ông cứ nói: ‘Chúng ta không làm nghề này nữa’”.

Thế là ông kể: “Ồ, tôi vừa mới ở địa ngục”. (Ồ.) “Và rồi tôi đã gặp phán quan của địa ngục. Và trước đó, rất nhiều gà đến mổ khắp người tôi; sự đau đớn đó, tôi không có lời nào để diễn tả. Gà cứ mổ tôi, mổ tôi, mổ tôi mổ tôi liên tục. Ồ, tôi cứ van xin họ dừng lại nhưng họ không dừng. Ma quỷ thì đứng xung quanh, nhưng họ không làm gì cả. Tôi nài xin họ: ‘Xin dừng lại! Tất cả gà, đừng mổ tôi, đừng mổ tôi. Đừng làm đau tôi nữa’. Không ai nghe cả, không ai nghe và rồi tôi chỉ lờ mờ nhớ đến Quán Âm Bồ Tát. Và cầu nguyện với Ngài: ‘Xin cứu giúp con’”.

Mặc dù người Âu Lạc (Việt Nam) hoặc nhiều người Á châu, họ làm nghề này hoặc họ giết động vật, nhưng họ vẫn cầu nguyện, bởi vì hầu hết họ là Phật tử. Họ có hình, tượng Bồ Tát trong nhà họ. Và mỗi ngày họ đều thắp hương, họ dâng hoa tươi, thức ăn, trái cây để cúng dường. Bởi vì cả đời ông làm vậy, nên vào lúc đó ông nhớ tới Quán Âm Bồ Tát, nên ông cầu nguyện với Ngài.

Và rồi, Quán Âm Bồ Tát đến. Ngài ngăn tất cả gà. Ngài nói: “Xin đợi đã. Chúng ta sẽ nói chuyện, nhé? Giờ các ngươi để yên cho người này”. Và rồi, họ lập tức ngừng. Dĩ nhiên tất cả họ đều đảnh lễ Quán Âm Bồ Tát. Và rồi, người đó, người bệnh ở địa ngục, nói: “Xin cảm ơn Ngài” và cúi lạy Quán Âm Bồ Tát và cầu xin Quán Âm Bồ Tát giúp ông. Ông vẫn còn phải nuôi gia đình. Nên ông không thể chết, và không thể cứ bị trừng phạt như vầy. Và Quán Âm Bồ Tát nói: “Ông chỉ ăn chay ngày mồng một thôi, và ông không làm điều gì tốt cả. Đã vậy còn giết quá nhiều chúng sinh như vầy. Làm sao ông có thể sống lại được? Ông sẽ bị trừng phạt như vầy mãi mãi, hoặc ít nhất một thời gian rất lâu, lâu vô cùng trong tương lai. Rồi, sau khi ông [bị phạt] xong, sau khi mấy linh hồn này được đầu thai, ông sẽ phải bị đầu thai làm gà, hết lần này đến lần khác, để bị giết, bị luộc, bị cắt cổ, và bị nhổ lông trong khi ông vẫn còn sống và còn dãy dụa, tiếp tục bị nhổ lông, hết lần này đến lần khác, cứ vậy mãi, hàng ngàn lần, bởi vì đó là số gà mà ông đã giết và sự đau khổ mà ông đã gây cho họ như vậy. Ông phải chịu khổ hết lần này đến lần khác, và còn gấp bội phần nữa”.

Ồ, người này sợ quá, sợ quá. Ông cứ cúi lạy, cúi lạy, cúi đầu và lạy Đức Quán Âm. “Xin cứu giúp. Có cách gì không? Xin cứu giúp con. Con sẽ… con sẽ thay đổi, con sẽ thay đổi. Con sẽ làm việc thiện. Con sẽ chăm sóc gà. Con sẽ không làm việc ác đó nữa. Con sẽ không làm. Con sẽ đổi nghề. Cho dù có chết, con cũng sẽ thay đổi. Xin cứu giúp con. Xin làm điều gì đó. Xin cho biết con phải làm gì?” Vì vậy Quán Âm Bồ Tát nói: “Được. Ta có thể giảm thiểu bản án của ông. Nhưng ông phải làm thật sự tốt, tốt, tốt, thiện lành, hết khả năng mình. Giúp càng nhiều người càng tốt Giúp người, hiểu không? Bán tài sản của ông. Chỉ giữ mức tối thiểu. Bố thí cho người nghèo. Và rồi, chăm sóc động vật càng nhiều càng tốt. Chỉ giữ mức tối thiểu cho bản thân và gia đình ông. Và rồi làm việc thiện, làm việc từ thiện. Và đi chùa càng nhiều càng tốt, và tụng kinh cho linh hồn của tất cả gà mà ông đã giết, càng nhiều càng tốt, mỗi ngày, mỗi ngày, mỗi ngày, mỗi ngày, không ngừng, ngày đêm, bất cứ khi nào ông có thể, luôn luôn, mọi lúc. Và rồi, ông hồi hướng tất cả công đức này cho những con gà mà ông đã giết. Rồi ông cũng sẽ được giải thoát”.

Nên, ông nói ông sẽ làm tất cả điều đó. Sau đó ông nói: “Xin cho con đi bây giờ. Con mong được sống lại để làm những gì con đã hứa”. Thế là, Quán Âm Bồ Tát hỏi tất cả gà có đồng ý tha thứ và cho người này một cơ hội để chuộc tội hay không. Nên những con gà nói: “Bất cứ gì Bồ Tát nói, chúng con tuân theo Ngài. Chúng con cũng muốn được giải thoát, cũng muốn làm việc tốt. Đó cũng có thể là nghiệp của chúng con mà chúng con đã quên. Cho nên chúng con mới trở thành gà”. Tất cả gà đều nói rất có triết lý, và rồi Bồ Tát nói: “Được, cũng tốt. Bây giờ ta phải hỏi người cai quản địa ngục, [phán quan], xem vị ấy nói gì, vị ấy có để ông ấy đi hay không. Người cai ngục nói: “Thưa được, vì sự can thiệp của Bồ Tát. Chúng tôi hoàn toàn tôn trọng Ngài. Nhưng ông ấy phạm tội quá nhiều. Ông ấy phải trả ít nhất gì đó trước khi ông ấy có thể đi. Bởi vì bằng không, toàn thể vũ trụ nhìn thấy không công bằng. Tôi là phán quan, tôi phải làm nhiệm vụ của tôi”.

Cho nên ngay cả Bồ Tát cũng không thể xin tha thứ hoàn toàn. Quý vị hiểu không? (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Rồi Bồ Tát hỏi: “Được, vậy hình phạt là gì?” Cai ngục nói: “Ông ấy phải nuốt những viên sắt đỏ lửa. (Ôi.) Nóng, nóng đỏ. Những viên sắt cháy đỏ, nhiều viên, rồi ông ấy có thể đi”. Quán Âm Bồ Tát hỏi người đàn ông đó xem ông có đồng ý không. Ông nói: “Dĩ nhiên, dĩ nhiên rồi. Tuy rất đau đớn, nhưng con đồng ý với hình phạt đó. Làm ơn, nếu không có lựa chọn nào khác”. Dĩ nhiên là không có lựa chọn, thế rồi ma quỷ ghìm ông xuống, bắt ông quỳ ở đó và mở miệng của ông ra. Cho dù ông muốn ngậm miệng lại cũng không được. Miệng cứ mở như vậy. Và từng viên, viên sắt nóng đỏ, đi vào, hết viên này tới viên khác, cho tới khi ngưng. Tới khi xong. Rất đau đớn, như thể quý vị làm vậy với thân thể vật chất của mình. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Vì vậy đừng nghĩ rằng khi có linh thể thì mình không cảm thấy đau. Đau đấy. Quý vị cảm thấy còn đau hơn. (Ôi.) Bởi vì tất cả mọi thứ đều mở ra. Tất cả cảm giác đều mở ra. Không có gì bảo vệ quý vị cả. Nhưng rồi ông không chết, chỉ cảm thấy đau đớn, nhưng bất lực. Không thể cử động, không thể ngậm miệng lại, không thể chạy, không gì cả. Chỉ toàn đau đớn, ông cảm thấy vậy. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Tôi cũng không muốn quý vị hiểu điều đó, nhưng thôi kệ. Quý vị hiểu, quý vị có thể tưởng tượng điều đó. Tưởng tượng nó thế nào.

Nên, dĩ nhiên sau đó, ma quỷ từ địa ngục, cả hai ma quỷ mang ông ấy trở về thân thể của ông. Rồi ông trở vào thân thể của mình. Vẫn còn đau đớn, nhưng không như thiêu đốt, như ở địa ngục. Ông bình phục, và rồi ông lập tức xử lý cái nghề đó, không giết gà nữa, mà chăm sóc cho gà, và bán đi bất cứ gì có thể. Giữ những gì đủ cho bản thân và gia đình thôi. Đó là câu chuyện của ông, và ông viết lại trong quyển sách nhỏ, và in ra. Trong sách, tôi nhớ ông yêu cầu bất cứ ai có khả năng, hãy in ra, vui lòng in thêm sách này và tặng cho người khác, để họ học bài học này. (Ồ.) Nhưng chỉ bằng tiếng Âu Lạc (tiếng Việt). Về truyện này, người ta không phổ biến rộng rãi. Không như bản tin quốc tế hoặc Đài CNN hay Đài FOX News, hay bất cứ gì. Cho nên, chỉ là giữa họ với nhau, trong làng và có lẽ xa hơn một chút, ở Âu Lạc (Việt Nam) nơi nào đó. Bất cứ ai tin vào chuyện này, họ in ra và tặng sách. Tôi có một quyển, thế thôi. Và trước đây ở Âu Lạc (Việt Nam), tôi cũng đọc nhiều truyện tương tự, tôi thích đọc. Nhân tiện, đó là câu trả lời cho câu hỏi của quý vị, phải không? (Dạ phải, Sư Phụ.) Được, tốt. Còn câu hỏi nào nữa không, cưng?

(Con xin hỏi thêm về câu hỏi COVID đó, thưa Sư Phụ.) Ừ. (Trước đó Sư Phụ nói rằng vi-rút COVID, linh hồn của chúng thông minh, nên chúng đột biến.) Ờ! (Với việc tạo ra vắc-xin thành công do ân điển Thượng Đế, vậy có phải điều đó nghĩa là những linh hồn này được an ủi, và chúng sẽ không đột biến nữa?)

Ồ không! Không! Chúng sẽ tiếp tục đột biến. Khoa học gia đã phát hiện ra có thêm sáu, bảy hay khoảng đó chủng đột biến, thêm nhiều biến thể của vi-rút. Bây giờ là chủng khác, chủng mới! Mới phát hiện ra. Tôi vừa thấy điều đó trên tiêu đề của bản tin hôm qua, không có thời giờ đọc. Tôi nghĩ đã gửi cho quý vị, nhóm kịch bản hay gì đó để quý vị biết thông tin nếu quan tâm. Lỡ như quý vị cần để nghiên cứu thêm và viết một bài, hoặc viết một chương trình hay gì đó. Tôi đã gửi rồi. Tôi lướt xem nhiều chỗ khác nhau. Nhưng, tôi nghĩ sáu hoặc tám hoặc bảy. Nhưng dù sao cũng nhiều, ít nhất là sáu [đột biến], tôi nhớ rất rõ. Bây giờ có nhiều chủng khác. Vì vậy tôi không chắc.

Tôi chưa kiểm tra xem vắc-xin mới sẽ có hiệu lực không, sẽ hữu ích đối với mấy chủng vi-rút mới này hay không. Sáu biến thể vi-rút mới đã được phát hiện. Ở nhiều nơi khác nhau, họ lại tiếp tục giết nhiều gà, hàng ngàn hoặc trăm ngàn, hoặc hàng vạn con gà và chồn và… vịt. Ồ, họ giết gà vì cúm hoặc COVID. Tiếp tục giết. Mấy chuyện này có ích gì? Tại sao họ không thức tỉnh chứ? Trời ơi. Điều tôi nói rất hợp lý, phải không? (Dạ phải, thưa Sư Phụ.)

Và chúng ta cũng không muốn gì từ họ. Chúng ta thậm chí không biết họ sống ở đâu, họ tên gì. Thậm chí không biết số điện thoại của họ, không thể liên lạc, không gì cả. Tôi không muốn gì từ bất cứ ai và quý vị đều biết điều đó, quý vị đều là nhân chứng của tôi. Đúng không? (Dạ đúng.) Chúng ta không bao giờ yêu cầu gì từ bất cứ ai, phải không? (Dạ phải.) Vì bất cứ lý do nào. Chỉ muốn họ tốt lành, muốn thế giới tốt lành, muốn Địa Cầu tiếp tục [tồn tại] trong hòa bình, và sung túc để mọi người vui hưởng. (Dạ.) Được rồi. Có phải đó là câu hỏi tiếp theo? Tôi đã trả lời quý vị, hay chưa? (Dạ rồi, thưa Sư Phụ.)

Xem thêm
Tất cả các phần  (9/12)
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android