Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Việc Làm Dũng Cảm Của Ngài Thanh Hải Vô Thượng Sư Cho Thế Giới, Phần 3/12

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Đời tôi không có bí mật gì hết, ngoại trừ tôi cần phải đi ở một mình để tập trung nhiều hơn về các vấn đề thế giới, và để đạt được nhiều hòa bình hơn và thêm nhiều người thuần chay hơn.

Dĩ nhiên sau đó cô trở lại hết lần này tới lần khác và chúng tôi cẩn thận hơn. Chúng tôi để một sợi dây dài và luôn có người ở xung quanh. Chúng tôi không để cô tự do nữa, ngay cả trong sân vì cô chó sẽ dùng ngay cả cây. Cô chó trèo cây và nhảy ra khỏi hàng rào, nếu hàng rào gần cây. Cô chó đã làm vậy. Ngay cả ở Hồng Kông cũng thế, giống vậy! Và sau đó, bị mắc kẹt bên ngoài hàng rào và quay trở lại. “Ồ! Ồ! Ồ! Ồ!” Rồi chúng tôi phải cắt hàng rào để cô chó vào. Đây là cô chó mà tôi thương. Và đó không phải một lần, hai lần, 10 lần, hàng chục lần, mãi luôn vậy! (Ồ.) Và thậm chí họ làm một hàng rào rất chắc chắn với một đầu uốn cong như thế này, để cô chó không thể leo lên. (Dạ.) Cô chó đào. Ngay cả khi họ đổ xi măng sâu bên dưới. Tôi không biết cô chó làm thế nào! Cô chó trèo cây, làm bất cứ gì, chỉ để ra ngoài. Bởi vì chúng tôi chặn hết các lỗ rồi, bằng xi măng, có làm thêm hàng rào, đủ thứ. Và rồi cô chó không đi ra ngoài suốt thời gian qua, và mọi người cảm thấy, những người chăm sóc chó khi chó vào trong khu vườn lớn để chó có thể chạy chơi.

Khu vườn lớn lắm, có lẽ rộng cũng cả một mẫu Anh, để họ có thể chạy lên chạy xuống, chạy vô chạy ra, xung quanh vườn, và họ muốn làm gì thì làm. Nghỉ ngơi dưới tán cây, bụi rậm, và ẩn nấp, bất cứ gì, cho đến giờ ăn và mình gọi họ, thì họ đi ra. Nhóm chó khác đi ra, nhóm này… khó. Ồ, khi họ thấy các cô gái chăm sóc, họ quay lại. Quay 180 độ! Họ đến chào và quay đầu, bỏ chạy mất. Vì vậy người được tin cậy phải đến để đưa họ ra ngoài, hoặc đợi cho đến khi họ muốn đến. Và sau đó, đeo dây vào và đưa họ về nhà. Nếu không thì không thể, không thể nào với cô chó đó. Nếu để cô chó tự do, cô chó sẽ chạy. Cô chó chạy đi đâu đó, cô chó sẽ quay lại, nhưng mình không bao giờ biết. Tôi đã lo về điều này trước đây, tôi cứ nói hoài, đừng thả lỏng cô chó. Và, họ cảm thấy an toàn rồi, bởi vì tất cả các lỗ mà chúng tôi biết bên dưới xi măng, mọi lỗ đều bị chặn rồi. Nhưng tôi đoán cô chó đã đào lỗ lâu rồi, chờ đến ngày đó để thoát ra, hai ngày trước. Một ngày trước. Hôm kia.

Quý vị thấy đấy, tôi quên ngày đêm ra sao, bởi vì làm việc ngày đêm. Tôi làm việc rất khuya, và quên chuyện này chuyện nọ. Nếu không có điện thoại nhắc tôi ngày nào hoặc… nếu không có tài liệu mà quý vị cứ gửi cho tôi mỗi ngày cho chương trình, nói rằng ngày nào, chương trình gì, thì tôi sẽ không biết ngày hay đêm. Bây giờ, tôi nghĩ câu chuyện xong rồi, bởi vì chỉ muốn giải thích cho quý vị để quý vị đừng nghĩ là tôi không cho chó của tôi nhà hoặc sự thoải mái. Không, không đâu! Họ chỉ thích ở bên cạnh nơi tôi làm việc, bàn làm việc, họ biết tôi đang làm việc ở đó. Cô chó Sozy nằm dưới đó. Và chó khác cũng tranh nhau khi nào chỗ được trống, thì chó khác chui vô ngay lập tức. Thế nên chó kia chỉ phải nhường thôi. Rồi Good Love phải đi ra nằm trên sàn, hoặc chỗ nào đó.

Giờ quý vị biết rồi há? (Dạ, Sư Phụ.) Lỡ như quý vị nghĩ tôi giấu giếm một vài bí mật hay gì đó. Đời tôi không có bí mật gì hết, ngoại trừ tôi cần phải đi ở một mình để tập trung nhiều hơn về các vấn đề thế giới, và để đạt được nhiều hòa bình hơn và thêm nhiều người thuần chay hơn. Hiểu không? (Dạ hiểu, Sư Phụ. Cảm ơn Sư phụ.) Tôi thực sự muốn ở bên quý vị, bởi vì đi ra, ở ngoài đó được tự do như mọi người, [nhưng] không luôn tốt khi ở một mình, phải tự mình làm mọi thứ. Tôi không lớn mạnh như thế. Quý vị biết mà, phải không? (Dạ.) Chuyển đồ đạc là việc tôi thích, tất nhiên, nhưng không thể làm dễ dàng. (Dạ, Sư Phụ.) Tôi cần cơ bắp. Cơ bắp như thế. Thành ra trước đây tôi hay nói đùa như cần một ông chồng. Nhớ không? (Dạ nhớ, thưa Sư Phụ.) Nhưng cũng nên nhớ chỉ là nói đùa thôi nhé? Tôi không muốn gì hết.

Giờ không chỉ động đất thôi, mà thông thường, Đài Loan (Formosa) trong những tháng gần đây lẽ ra là mùa bão. (Dạ.) Và hầu như rất lớn, rất lớn, rất lớn và nhiều thiệt hại hơn, thế mà năm nay, không có gì hết. (Mừng quá.) (Dạ, Sư Phụ.) Động đất, cũng không thiệt hại gì cả. Tất nhiên, mọi người sợ hãi. Ai mà không sợ cơ chứ? (Dạ, Sư Phụ.) Ờ.

Tôi nhớ cách đây lâu, lâu lắm rồi, hồi tôi ở Đài Loan (Formosa), ý nói thuở ban sơ, tôi ở Đài Loan (Formosa) và sống trong một tòa nhà rất cao, ý là, tầng bốn hoặc tầng năm, lâu lắm rồi, nơi nào đó ở miền trung Đài Loan (Formosa). Một trong các đồng tu quý vị có một căn hộ, và họ dùng nửa căn hộ. Các phòng khác trống. Và họ để tôi cư ngụ [ở đó], bởi vì vào lúc đó, tôi không có một xu dính túi. Giờ vẫn thế, ngoại trừ nếu muốn dùng tiền, thì tôi có thể. Có thể lấy ra một số tiền. Lúc đó có một trận động đất cũng rất mạnh, mạnh lắm. Tất nhiên tôi không biết vì không có điện thoại, không... không có tivi, không có báo chí, không có gì vào lúc đó; tôi là ni cô thứ thiệt. Chỉ ăn những gì được đưa cho tôi. Và đồng tu quý vị chuẩn bị cho tôi. Tôi không cần nhiều, chỉ vài bộ quần áo và bữa ăn; và họ nấu nướng. Và họ để tôi ở trong căn hộ trống đó.

Ban đầu tôi từ chối vì lúc đó tôi đã có một căn phòng ở sau chùa, nơi họ trữ tro cốt của người đã khuất? (Dạ, Sư Phụ.) Theo truyền thống Phật giáo, khi người nào chết thì Phật tử họ trữ tro cốt của người chết ở trong chùa. Họ có một phòng đặc biệt được xây để trữ những tro cốt đó. Bởi vì họ tin rằng người đã khuất có thể nghe kinh, mà các tăng ni tụng mỗi ngày, sau đó linh hồn của người đã khuất sẽ được giải thoát hoặc lên đẳng cấp cao hơn, nếu chưa lên tới. Nên tôi đã ở trong phòng đó. Chuyện đó ổn với tôi. Người chết không làm phiền tôi, chỉ có người sống là tôi nên lo lắng thôi. Và họ không làm phiền tôi chút nào. Sống rất, rất đơn giản, phòng rất nhỏ, nhưng cũng không… quá chật. Tôi có một cái giường và thế là đủ cho tôi rồi; đó là tất cả những gì ở đó, và phần còn lại dành cho người chết, giống như mình sống trong nghĩa trang. (Dạ, Sư Phụ.) Nhưng rất may mắn vì đó là một căn phòng – có mái che, có tường, có cửa để đóng, và có một phòng tắm kế bên. Ý là phòng vệ sinh ngồi xổm đơn giản, như phòng ướt. Quý vị có thể đứng trên chỗ vệ sinh để tắm. Tôi rất may mắn và vui thích sống ở đó.

Nhưng sau đó sư tỷ quý vị thỉnh cầu tôi đến đó, cô ấy nói, nơi đó tốt hơn cho tôi và cũng ban phước lành cho ngôi nhà của họ, cho ngôi nhà chưa được dùng của họ. Thế nên sau một thời gian, họ đã thuyết phục được tôi, nên tôi chuyển đến đó. Và rồi cũng đổi lối ăn uống nữa, bởi vì khi tôi sống trong phòng tro cốt của người đã khuất, họ bỏ tro trong bình di cốt. Quý vị hiểu tôi nói không? (Dạ hiểu.) Họ bỏ tất cả tro cốt vào trong bình, và sau đó đặt bình vào đó cùng với những tượng Phật. Nên chúng tôi sống với Đức Phật cùng… với người chết. Hoặc cả hai đều đã chết. Và họ không làm phiền tôi. Nhưng lúc ấy khi ở đó, tôi chỉ ăn gạo lứt muối mè. Gạo lứt muối mè. Nhưng khi chuyển đến căn hộ đó, tôi đã đổi sang lối ăn bình thường vì đó là những gì họ cung cấp. Tôi dễ, dễ mà, biết không? Sao cũng được hết. Tôi chấp nhận miễn là không có hại cho việc tu hành của tôi. Và rồi có lần cô đồng tu khác mời tôi đến một căn hộ khác. Ồ, đây không phải là căn hộ mà trận động đất đã xảy ra, bây giờ tôi mới nhớ ra. Và một căn hộ khác ở tầng thứ tư hoặc thứ năm... dù sao cũng rất cao, lên bằng thang máy. Quý vị đi lên đi xuống [bằng thang máy] hoặc đi bộ...

Và trận động đất, mạnh lắm. Cũng phải ít nhất là 6 độ richter. Bởi vì nó lắc lư cả tòa nhà (Ồ!) lắc tới lắc lui, tới lui. Ồ! Tôi không biết chạy đi đâu. Nên tôi chỉ ngồi xuống thay vì chạy, vì quá muộn. Nó đã xảy ra rồi. (Dạ.) Và tôi hầu như là người duy nhất trong toàn bộ khu phức hợp. Khu phức hợp bao gồm nhiều, rất nhiều tòa nhà, to cao như thế. Đó là khu dân cư mới, và chưa có ai dọn vào đó. Thành ra họ mời tôi ở trong căn hộ đó. Họ cũng chưa dọn vào nữa. Có lẽ đó là căn nhà thứ hai của họ hay gì đó. Và rồi, ôi chao, lúc đó, tôi mới thực sự hiểu động đất là gì.

Tôi chưa bao giờ biết trước đây. Chỉ một lần ở California, nhưng lúc đó tôi đã lên máy bay rồi. Và sau đó trận động đất xảy ra phía dưới tôi. (Ồ.) (Chao ơi.) Tôi có thể nhìn thấy vì máy bay vẫn chưa lên cao lắm. Có thể nhìn thấy nhà cửa và các thứ di chuyển bên dưới. (Trời ơi.) Tôi đã ở Gilroy, dù sao cũng ở California đâu đó, tôi đã thấy điều đó. Và tôi nghĩ phi công cũng thông báo cho chúng tôi rằng có một trận động đất. Máy bay vẫn chưa lên cao. Quý vị hiểu tôi nói chứ? (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Vừa mới cất cánh. Ồ! Nên không sao cả. Đài Loan (Formosa) bị thường xuyên. Đài Loan (Formosa) ở trên khu vực mảng kiến tạo này. (Dạ.) Một mảng địa chất rất dài, và Đài Loan (Formosa) nằm trên một phần của nó. Nên động đất thường xảy ra như thế. (Dạ, Sư Phụ.) Tôi chắc cả hòn đảo rung chuyển. Vì mảng kiến tạo này rất lớn. Và ôi, Trời ơi.

Được rồi. Có trả lời câu hỏi của quý vị chưa? (Dạ rồi, Sư Phụ. Cảm ơn Ngài.) Còn câu hỏi nào khác nữa? Thật ra tôi định đọc cho quý vị một truyện, nhưng sau đó một sư huynh quý vị báo với tôi, viết rằng “chúng con có câu hỏi”. (Ồ.) Nên tôi nói được thôi. Quý vị quan trọng hơn cuốn truyện. Tôi nghĩ có lẽ trong lúc không vui, trong thời gian không dễ chịu cho lắm, tôi đọc một vài truyện để quý vị thấy thư giãn hơn, thay đổi không khí. Thay đổi cũng tốt như nghỉ ngơi. Người ta nói vậy. (Dạ, Sư Phụ. Cảm ơn Ngài.) Và cũng không chỉ cho quý vị, vì sau này, quý vị sẽ phát sóng, và nhiều người sẽ thưởng thức. (Dạ, Sư Phụ.)

Câu hỏi của quý vị cũng hay. Mọi người cũng thích. Vì họ cũng sẽ muốn hỏi. Thậm chí có thể họ không biết làm thế nào để bày tỏ hoặc họ không thể hỏi tôi bởi vì họ không thể. Nhưng quý vị, thì có thể. Hiểu không? (Dạ hiểu.) Vì tôi sẽ biết, rồi sẽ hỏi quý vị và có thể trả lời quý vị. Thế nên điều này cũng tốt. Tôi thích cách chúng ta đang làm. Thích cách quý vị sắp xếp bây giờ. Rằng mỗi lần, nếu chúng ta muốn nói chuyện, hoặc nếu tôi muốn nói với quý vị, thì quý vị luôn sẵn sàng. Bởi vì nếu tôi muốn nói chuyện với các đệ tử ngoài kia, hoặc thậm chí nhóm Truyền Hình Vô Thượng Sư bên ngoài, không phải lúc nào họ cũng sẵn sàng. Họ ở khắp nơi. (Dạ, Sư Phụ.) Có thể một hoặc hai người thôi. Hoặc có thể một nhóm với vài người, nhưng tôi không bao giờ biết họ đang ở đâu và không có thông tin của ai như điện thoại của họ, skype, email của họ. Đây là công việc của quý vị. Quý vị làm giỏi hơn. Tôi không bao giờ biết làm thế nào. Nếu tôi trả lời câu hỏi rồi... Quý vị biết thế này là tốt. Vì quý vị luôn sẵn sàng. (Dạ, Sư Phụ.)

Xem thêm
Tất cả các phần  (3/12)
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android