Nếu có thú cưng, trách nhiệm của quý vị là người chăm sóc tốt, để thú cưng của quý vị không gặp quá nhiều rắc rối. Nhưng họ sẵn lòng làm, dù quý vị tốt hay xấu. Họ sẵn lòng chia sẻ. Họ sẵn lòng chết vì quý vị. Thú cưng là vậy.
Ở Ấn Độ, như chúng ta biết, họ cũng có bốn giai cấp con người trong quốc gia họ. Giai cấp thứ nhất là Bà La Môn, nghĩa là giáo sĩ, bởi vì họ theo Phạm Thiên là Đấng Sáng Tạo của Tam Giới, bao gồm cả thế giới này. Nên họ tự gọi là người Bà La Môn. Người Bà La Môn không phải chỉ trở thành Bà La Môn bởi vì họ có học thức hay uyên bác hay bất cứ gì như vậy. Có thể họ chỉ được sinh ra trong gia đình Bà La Môn và họ kế thừa tước hiệu đó. Cho nên đừng chạm vào những người này, bởi vì họ nghĩ nếu mình chạm vào họ, họ sẽ bị mất giai cấp. Họ sẽ hét vào mặt quý vị và quý vị sẽ nghĩ: “Tôi đã làm gì sai? Chỉ muốn bắt tay thôi mà?” Đừng bắt tay, không gì cả. Ngay cả bóng của quý vị, họ cũng tránh. Nếu quý vị đi vào nhà bếp của họ, nếu bóng quý vị in trên thức ăn của họ, có lẽ họ sẽ vứt thức ăn đi. Dù sao họ sẽ không để quý vị đi vào nhà bếp đâu. Họ không biết quý vị tốt hay xấu, thanh tịnh hay không. Chỉ người Bà La Môn là thanh tịnh, họ nghĩ như thế. Được rồi, thế nên, có giai cấp như vậy. Và rồi giai cấp kế tiếp là Sát-đế-lợi. Họ là chiến binh và hoàng tộc, kiểu binh sĩ, và hoàng tộc; như vua, hoàng hậu, công chúa, hoặc thống tướng, v.v. Giai cấp thứ ba là giới thương gia. Và giai cấp thứ tư là Thủ-đà-la; đây là giai cấp thấp nhất ở Ấn Độ, giai cấp thấp nhất, bởi vì họ thường dọn dẹp nhà vệ sinh, và thu gom phân người, đem đi đổ nơi nào đó.
Một lần nọ, Đức Phật gặp một người trong số đó, một người thuộc giai cấp Thủ-đà-la đang gánh phân người trên vai. Có hai thùng; một phía sau, một phía trước, với một đòn gánh hoặc cái gì đó để gánh. Và khi nhìn thấy Đức Phật, anh thật xấu hổ bởi vì anh biết anh không phải người giai cấp cao. Và anh làm một công việc rất thấp hèn, hôi thối và dơ bẩn. Cho nên, nhìn thấy Đức Phật, anh hoảng sợ đến nỗi thùng phân ngã đổ và vung vãi khắp nơi, ngay cả lên người Đức Phật. Và anh cố lẩn trốn. Anh thật xấu hổ và khóc, nhưng Đức Phật đến, chạm vào anh. Không ai muốn làm vậy. Phật là giai cấp hàng đầu, biết không? Giai cấp hoàng tộc. Không ai muốn chạm vào người giai cấp Thủ-đà-la, thấp kém, nhân công, nhất là người đổ phân với phân dính khắp người. Nhưng Phật đã chạm vào anh. Và thậm chí, tôi nghĩ Ngài còn cho anh làm tỳ kheo, phải không? Ngài cho phép anh xuất gia, phải không? Và tất cả các đệ tử khác − nhân vật lớn, người quan trọng, như vua, hoàng hậu và người hoàng tộc, nghĩ: “Ồ, Đức Phật cho phép anh ta thành tỳ kheo, vậy bây giờ tôi phải đi cúi lạy người Thủ-đà-la này trước sao?” Lúc bấy giờ có nhiều tranh cãi trong hàng tín đồ của Đức Phật. Bởi vì Đức Phật đôi khi cho phép người ăn xin thành tỳ kheo, và cho phép người Thủ-đà-la, người dọn nhà vệ sinh, dọn phân người, thành tỳ kheo. Và nhiều tín đồ của Đức Phật là vua, hoàng hậu, công chúa, hoàng tử, tướng, đại quan trong triều, v.v. Họ không vui lắm. Nhưng về sau, những người gọi là giai cấp thấp hèn này như người ăn xin hoặc Thủ-đà-la, thành A La Hán trong thời gian ngắn, bởi vì họ rất thuần khiết, rất khiêm nhường. Bởi vì ở Ấn Độ, đó là giai cấp thấp nhất mà mình có thể thuộc về: người ăn xin và Thủ-đà-la. Vì thế, họ thật khiêm nhường. Họ không có tham vọng. Họ không bao giờ mơ trở thành bất cứ gì hết. Bởi vì ở Ấn Độ, giai cấp là giai cấp. Mình không thoát được.
Nhưng tôi nghĩ, đó là một sự hiểu lầm. Nhưng không ai có thể thay đổi được. Có lẽ lúc ban đầu, một nhóm người tu hành Ấn Độ nơi nào đó, khi người định cư đầu tiên tập hợp với nhau ở Ấn Độ nơi nào đó, và có lẽ họ là người tu hành như chúng ta. Thì dĩ nhiên, “Tôi là thầy, và quý vị là tỳ kheo, người gọi là hoàng tộc, ba chúng ta”. Chỉ ba chúng ta đối phó với tất cả mọi người. Ồ, sợ quá! Và quý vị phục vụ trong nhà bếp, và quý vị, dọn dẹp nhà vệ sinh. Nhưng lúc đó, người ta không có nhà vệ sinh đẹp đẽ này. Cho nên, nó được để trong thùng. Quý vị gom thùng, đem ra ngoài đổ nơi nào đó, trong khu vực được chỉ định. Và rồi đó là cách chúng ta làm công việc trong đạo tràng. Một số người là tài xế. Vì thế, chúng ta làm một loại hệ thống phân chia nhiệm vụ khác. Và rồi từ từ, dân số ngày càng tăng và rồi nó cứ tiếp tục như vậy. Rồi thì quý vị bị cố định trong loại khuôn khổ này, khuôn vuông và chết cứng. Thế là nó tiếp tục cho đến ngày nay. Nhưng ngày nay, tôi nghĩ Ấn Độ cấp tiến hơn, phải không? (Dạ phải, Sư Phụ.) Đúng. Thánh Gandhi hoặc các vị Thánh khác cùng tổng thống và thủ tướng, họ đã được giáo dục nhiều hơn và họ đã thấy Âu châu, đã thấy nước Mỹ, đã thấy các quốc gia khác, nơi có một hệ thống tự do hơn. Và họ trở lại [quê hương], rồi họ truyền ý tưởng và lối sống đó vào xã hội Ấn Độ.
Nhưng vào thời của tôi, khi tôi còn ở Ấn Độ, tôi suýt bị tát bạt tai vì tôi ráng giúp một bé gái 10 hay 12 tuổi người Bà La Môn, giúp em ấy xách cái xô từ Sông Hằng. Vậy mà cô bé hét lên, ném cái xô và bỏ chạy. Tôi nói: “Tôi có làm gì đâu?” Và một vị thầy, người mà bảo tôi thiền một tuần giữa dòng Sông Hằng, ông nói: “Đừng chạm vào cô bé ấy. Cũng đừng nói chuyện. Cô bé là người dòng Bà La Môn”. Thì tôi mới hiểu. Tôi nói: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi. Tôi chỉ muốn giúp”. Quý vị thấy đó, vì thế ở Ấn Độ, đừng giúp đỡ. Đừng. Cho dù thấy bà lão một mình và xách thứ gì đó, quý vị nói: “Để cháu giúp”. Đừng. Bà ấy có thể hét lên “sát nhân!” Và cảnh sát có thể đến hỏi: “Anh định làm gì bà lão nghèo yếu đuối này? Anh, người nước ngoài! Hộ chiếu! Anh từ đâu đến? Ở lại bao lâu? Tại sao? Anh làm gì ở đây? Để yên cho bà ta!” Quý vị chỉ nói: “Được, được, xin lỗi”.
Ở Mỹ, Âu châu, hoặc thậm chí ở Á châu, nếu thấy bà lão, ông lão, chúng ta nhường chỗ ngồi trên xe buýt cho họ. Chúng ta giúp họ, cầm tay họ dắt qua bên kia đường, và chúng ta giúp họ mang túi xách hay có lẽ hành lý nặng của họ một lúc bất cứ nơi đâu họ đi, cho đến khi họ có người khác hoặc xe tắc-xi hoặc gì đó giúp. Việc đó được khuyến khích và ca ngợi là cách cư xử tốt, cung cách chính nhân quân tử. Nhưng ở Ấn Độ, không cần thiết. Cho nên hãy cẩn thận. Hỏi trước, đứng xa: “Tôi có thể giúp được không?” Dùng máy vi âm thì tốt hơn, hoặc gọi điện thoại của bà ấy: “Tôi giúp bà được không? Tôi chỉ muốn giúp bà. Được không?” Nếu bà ấy đồng ý, thì quý vị đến đó. Nếu không, chỉ ở tại chỗ của mình. Cũng đừng đến gần. Bà ấy sẽ bỏ chạy và có thể ném hết đồ xuống đường, và rồi quý vị thậm chí không thể chạm vào. Ở Ấn Độ, phụ nữ cũng không nên đi một mình, ngày nay vẫn vậy. Vẫn không an toàn cho lắm. Lúc đó tôi mù. Tình thương làm mình mù quáng. Tôi đã yêu thương Thượng Đế. Tôi đã yêu thương nhân loại và loài vật, tất cả chúng sinh đau khổ. Và tôi đã mù. Tôi đi đơn độc một mình. Một số chuyện nhỏ đã xảy ra, nhưng không có gì mà tôi không xử lý được. Tôi chỉ nói với họ là tôi có võ công, ví dụ vậy. Tôi [thật sự] có võ công. Dù gì tôi không nói dối. Tôi không biết võ công còn hữu hiệu với cơ bắp mềm yếu ngày nay không, nhưng tôi có võ công. Thế thôi. Chỉ một ghi chú nhỏ mà tôi nói quá lâu. Không sao. Quý vị thích, phải không? Quý vị thích ghi chú của tôi. (Dạ.)
Có câu hỏi nào không? (Ngài vừa đề cập rằng thú cưng sẽ làm giảm bớt rắc rối cho chúng ta. ) Ờ. Một số có làm vậy. (Nếu làm vậy, có điều xấu nào xảy ra cho họ không? Họ phải chia sẻ một số điều xấu? ) Họ có bị. Họ chia sẻ nghiệp của quý vị. Vậy hãy bảo đảm là quý vị có nghiệp tốt. Nếu có thú cưng, quý vị phải có trách nhiệm làm người tốt, để thú cưng của quý vị không gặp quá nhiều rắc rối. Nhưng họ sẵn lòng làm, dù quý vị tốt hay xấu. Họ sẽ sẵn lòng chia sẻ. Họ sẽ sẵn lòng chết vì quý vị. Thú cưng là vậy. Nhưng có một số trường hợp, trường hợp rất đặc biệt, như chú chó tôi vừa đề cập. Chú đến đó chỉ để giúp tôi, không phải để giúp người chăm sóc đó. Rất nhỏ, mà đã mạnh mẽ rồi. Chỉ làm gì đó âm thầm. Không ai thấy, không ai biết. Cũng như quý vị, đôi khi quý vị tức giận, quý vị phát ra một số loại từ trường giận dữ. Những người ở gần cảm nhận được. Chó cũng có thể phát ra một số từ trường nhân từ, hoặc từ trường hấp thu để hấp thu những tác động này, để tác động đó không đi xa. Họ có cách để làm vậy. Chỉ là một đặc vụ. Không phải bạn chó nào cũng làm loại điều này. Đa số chó chỉ làm những gì tốt cho người chăm sóc. Nhưng điều này cũng tốt cho người chăm sóc. có nghĩa là nó giảm bớt nghiệp của người chăm sóc đó. bởi vì nếu họ hại tôi, thì thật khủng khiếp cho họ. Ngay cả tôi cũng không cứu được. Tôi đã bảo quý vị rằng tôi có thể cứu người tệ nhất, nhưng không thể cứu đệ tử của tôi khi họ là người tệ nhất, bởi vì đệ tử đã được dạy biết [phân biệt] đúng sai. Và họ đã được nuôi dưỡng trong tình thương, giáo dục tâm linh, và phước lành. Cho nên nếu họ chống lại người nào đó vô hại như tôi… Tôi không làm hại ai cả. Cho dù tôi không phải thầy giỏi, hoặc thầy xấu, chúng ta chưa nói tới điều đó, tôi vô hại. Tôi chỉ nhắc quý vị tu hành. Nếu quý vị đến nhà tôi, tôi chắc chắn làm hết khả năng để quý vị được thoải mái.
Tôi muốn xây thêm nhiều biệt thự cho quý vị, nhưng để làm gì? Dù sao quý vị cũng không ở lâu. Quý vị chỉ đến vài ngày rồi ra về. Quý vị có nhà cửa. Quý vị không phải vô gia cư, đó là thứ nhất. Thứ hai, tôi dùng tiền của tôi cho những người tuyệt vọng hơn. Xin lỗi phải nói vậy. Tôi thương quý vị, nhưng tôi cảm thấy quý vị không tuyệt vọng như quá nhiều người khác. Quý vị có thể thấy một số trên Ti-vi. Những đứa trẻ chỉ còn da bọc xương, phụ nữ bị quấy rối, bị sàm sỡ bởi vì họ phải đi bộ mười cây số để lấy một ít nước, để lấy một ít nước mang về nhà cho con cái của họ dùng. Hoặc một số người tị nạn đi vào quốc gia lạnh mà họ không có gì hết. Trẻ em đi chân trần và chỉ che thân họ bằng một tấm bạt ni-lông nhỏ. Không tường bao quanh, không ống khói, không máy sưởi, không gì cả. Những người này tuyệt vọng hơn. Hoặc một số người bị thảm họa, họ bỗng nhiên không có nhà cửa, không tiền bạc. Cho dù họ có thẻ tín dụng ví dụ vậy, nó đã bị cơn lũ cuốn đi mất. Họ không thể chứng minh bất cứ gì ngay lập tức. Họ đói, họ khát, họ bị lạnh. Những người này chúng ta giúp liền. Công việc cứu trợ. Công việc cứu trợ, nghĩa là sự giúp đỡ khẩn cấp, tới khi họ sống tự lập trở lại.
Tôi không giàu hơn bất cứ ai trên Địa Cầu. Tôi không phải là người giàu nhất. Thậm chí cũng không giàu trung bình. Chỉ cho rất nhiều và rồi người ta nghĩ tôi có rất nhiều tiền. Tôi vẫn có. Nhưng tôi không lấy tiền của quý vị, không lôi cuốn quý vị làm điều gì cho tôi. Tôi chỉ bảo quý vị đi ra ngoài giúp người khác. Quý vị đừng cho tôi tiền. Quý vị đi ra ngoài cho người nghèo, hoặc mở nhà hàng, giúp người khác về tâm linh cũng như về vật chất. Hoặc nếu quý vị không thể mở nhà hàng vì nó tốn rất nhiều công sức và nhân lực, thì quý vị mở tiệm thực phẩm nhỏ, THUẦN CHAY! Vậy thì rất tốt cho thế giới và cho những người khác. Giúp họ nhận ra ăn trường chay (thuần chay) rất dễ. Đại khái vậy. Và chúng ta làm việc với nhau. Ý nói tôi làm việc của tôi, quý vị làm việc của quý vị. Quý vị làm được gì thì làm, và giữ những gì quý vị có. Tôi không lấy bất cứ gì của quý vị.
Theo như tôi biết, tôi biết tôi vô hại. Vì thế, nếu ai tìm cách hại một người vô hại như vậy, thì dĩ nhiên nghiệp chướng rất nặng. Hơn nữa, tôi tạo nhiều lợi ích cho nhiều người, nên điều đó sẽ bao gồm tất cả nghiệp của quý vị bên trong cho người đó. Thành ra không ai trừng phạt họ. Họ phải lãnh nghiệp thôi. Bởi vì tôi làm việc cho thế giới, không phải chỉ nghiệp của tôi thôi. Cho nên, người được Tâm Ấn cũng như không Tâm Ấn, nếu họ hại tôi, họ sẽ phải đối phó với tất cả nghiệp của con người. Bởi vì cản trở sứ mệnh của tôi để giúp con người thăng hoa, đó là vấn đề, không phải chỉ thân thể vật chất cá nhân của tôi thôi. Thành ra những đồng tu chống lại bất kỳ Minh Sư nào rất khó chuộc lỗi. Linh hồn có thể không bị tiêu diệt hoàn toàn, nhưng nó có thể bị bọc trong một cái hòm mãi mãi. Gần giống như bị tiêu diệt. Quý vị không thể làm bất cứ điều gì nữa, quý vị không là chính mình nữa, đã xong đời. Không ai có thể giúp quý vị nữa. Quý vị sẽ không bao giờ nhớ danh hiệu của một vị Phật. Quý vị không thể thậm chí mở miệng để nói danh hiệu của Đức Phật. Nghiệp chướng khóa chặt hết, quý vị không thể làm gì cả, và chỉ trừng phạt quý vị đời đời, mãi mãi, và quý vị không thể thoát ra. Đây là một tình trạng rất kinh khủng. Nhưng những người làm điều xấu, họ không suy nghĩ. Họ không biết tất cả điều này. Họ có biết, họ chỉ nghĩ rằng… họ không thấy điều đó, nên có lẽ không vấn đề gì. Đây là một vấn đề nghiêm trọng. Vì vậy, chú chó đó tìm cách ngăn chặn người đó, trông không có vẻ như chú tốt cho người chăm sóc, nhưng chú cũng tốt trong một cách nào đó. Bảo vệ người chăm sóc tránh làm hại thật sự, ít nghiệp hơn cho họ. Cho nên, đó là chó tốt, bé ngoan.
Nên, ngay cả thú cưng ở xa, hoặc quý vị đã cứu họ từ lâu lắm rồi hoặc họ đã chết rồi, nếu quý vị gặp rắc rối, họ quay lại giúp quý vị. Và nếu chó của quý vị là một đặc vụ, chà, thì rất mạnh mẽ, có thể giúp quý vị rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều; có thể giúp quý vị tránh nhiều nguy hiểm hoặc tránh nhiều rắc rối, về thể chất lẫn cảm xúc, tinh thần nữa, ngăn chặn tai hại xảy đến cho quý vị. Một số lực lượng rất mạnh. Ngay cả bùa hoặc pháp tướng cũng không giúp quý vị hoàn toàn. Nhưng thậm chí đeo pháp tướng, một số người không. Một số người không đeo. Hoặc một số người đeo nhưng không thật sự tin. Một số người thọ Tâm Ấn nhưng không thật sự quan tâm; không tu hành, không có niềm tin vào Lực Lượng Minh Sư, không làm điều gì cả. Cho nên, họ chỉ dậm chân tại chỗ hoặc xuống đẳng cấp thấp hơn vì ô nhiễm bên ngoài. Và rồi cứ làm bất cứ gì mà không nghĩ tới hậu quả. Giống như, nhìn đây, chư Phật dạy mọi người rằng nghiệp có thật, tốt và xấu, nên hãy ráng đừng tạo nghiệp xấu. Nhưng có bao nhiêu người nghe? Vẫn còn đồ tể, vẫn còn người bán rượu, vẫn còn người cho vay nặng lãi và gian lận và đủ thứ chuyện. Thế mà họ vẫn đi chùa. Mua vài trái táo và đặt ở đó, rồi thắp một nén nhang và niệm: “Nam mô, Nam mô, Nam mô” gì đó, sau đó mang táo về nhà ăn, và họ nghĩ họ là Phật tử, ví dụ vậy.
Cũng giống như đồng tu; Một số người không thật sự ở đó. Họ chỉ gia nhập cho vui hoặc vì lý do nào đó khác, Để theo đuổi gái hoặc trai. Nhưng tôi may mắn là có hơn 64%, Là những đệ tử tốt. Ý nói không phải đều là ayi đầu, nhưng tốt, hoặc ít nhất là vô hại, Ít nhất là cố gắng hết mình. Nhưng 36% khác Thì không tốt, thật sự không tốt. Và tôi làm việc rất cực nhọc. Tốn vô cùng nhiều năng lượng công đức của tôi, Năng lượng, lực lượng và thời gian. Thời gian cũng rất quý báu. Cho nên, tôi cảm ơn các đồng tu tốt. Và nếu quý vị chưa tốt, Hãy cố gắng. Từ hôm nay, hãy lập lời nguyện quyết tâm: “Tôi sẽ là người tốt. Ít nhất là tôi nghiêm túc giữ Năm Giới. Và tôi không cố Làm phiền người khác chỉ cho vui. Tôi sẽ chỉ lo việc của tôi. Tôi giữ chính mình trong tình trạng tốt, có tâm trí tốt, có ayi thể tốt để phục vụ bản ayi và tha nhân, Bất cứ khi nào tôi có thể”. Noi theo giáo lý của Đức Phật. Noi theo tấm gương tình thương Vô ngã của Chúa Giê-su. Thậm chí noi theo chó của quý vị. Noi theo mèo của quý vị, họ thương quý vị vô điều kiện thật nhiều, và giúp quý vị thật nhiều, âm thầm, mà không nhận công trạng nào hoặc cho quý vị biết Họ tốt thế nào. Nghe theo bất cứ động vật nào. Họ thật sự tốt. Họ âm thầm gia trì thế giới chúng ta và đổi lấy đau khổ, Quấy rối hoặc hành hạ. Quý vị tin nổi không? Mỗi lần nghĩ về điều đó, Tôi thật không chịu đựng nổi. Đó là sự bất công quá lớn.