Nếu chưa là Minh Sư, nếu chưa biết mình là Phật, thì quý vị không thể nói rằng mình là Phật. Vì nói vậy là nghiệp rất nặng. […] Đó là tội nặng nhất mà quý vị có thể phạm trong Luật Tâm Linh Vũ Trụ. Bởi vậy quý vị không nên tự xưng mình là Minh Sư khi quý vị không phải. Đức Phật nói quý vị sẽ bị đọa địa ngục vô gián nếu phạm tội như vậy. Bởi vì quý vị không biết gì hết. […] Và quý vị làm cho những người theo mình nghĩ quý vị quan trọng. Và rồi quý vị hành động như thể hạ thấp địa vị của tất cả chư Phật, như so sánh địa vị cao siêu, thánh thiện của các Ngài với đẳng cấp thấp kém, ma quỷ, bị ám của quý vị. Bây giờ quý vị đã hiểu chưa? Cho nên, đừng làm điều đó.
Nếu là Bồ Tát thật sự, thì quý vị sẽ biết điều đó. Nếu quý vị không biết gì về những thế giới tâm linh thực sự bên trong thì quý vị không phải. Nên, đừng lừa dối những người dễ bị gạt vì động cơ thấp hèn ma quỷ của chính mình! Quán Thế Âm Bồ Tát, Ngài biết. Ngài bạch với Đức Phật những điều Ngài sở hữu, những điều Ngài đã tu hành – Pháp Môn Quán Âm, phương pháp nghe bên trong, phương pháp giảng dạy nội tại. Thành ra Ngài có thể nghe thấy mọi nơi và giúp mọi chúng sinh cầu Ngài giúp đỡ. Ngài nói với Đức Phật và Pháp hội Sự Thật về Địa Vị tâm linh Thật Sự của Ngài. À, có khi Quán Âm Bồ Tát thị hiện dưới hình tướng nữ, có khi thị hiện dưới hình tướng nam, nên mình có thể gọi là Ngài, không thành vấn đề. Chúng ta thực sự không có cơ quan sinh dục nào trong linh hồn để nói: “Tôi là nam” hay “Tôi là nữ”.
Kiếp trước, kiếp cuối cùng ngay trước kiếp này, tôi là một người đàn ông ở Ấn Độ. Lúc đó tôi là Đại Minh Sư Baba Sawan Singh. Bây giờ tôi cho quý vị biết sự thật. Tôi không ngại nói sự thật cho quý vị nữa. Tôi vốn là người kín tiếng hơn. Trước giờ tôi không đích thân nói những điều này với quý vị, vì tôi muốn giữ công việc của mình trên Địa Cầu lâu hơn một chút, an toàn hơn một chút, cho tất cả quý vị.
Và hôm nay tôi nói cho quý vị biết hai điều. Kiếp trước, tôi là Đại Minh Sư Baba Sawan Singh. Và kiếp này – tôi chính là Chân Ngã của mình – là Đức Phật Vĩ Đại thật sự xuống trần lần này vì một mục đích đặc biệt. Tôi hy sinh hết tất cả, nhiều thứ, mỗi ngày. Ngày nào tôi cũng gặp rắc rối; bị đau đớn; bị nhiều vấn đề không thuận lợi. Nhưng tôi có thể đối phó với mọi điều đó. Có thể đối phó với tất cả điều đó. Tôi không nói để quý vị cảm thấy thương xót cho tôi. Không, không. Nếu có thể giúp ai, tôi sẵn lòng. Có điều, bây giờ quý vị nên biết sự thật, để nhỡ ra… Tôi đang hồi phục, nhưng không chắc là thân thể có tồn tại được lâu không. Cho nên tôi cứ nói với quý vị hai điều, bởi vì tôi không còn sợ nữa. Không ai có thể làm gì thêm với tôi lúc này nữa.
Nhờ Ân Điển của Thượng Đế, tôi có thể giúp bất cứ ai. Có thể giải thoát bất cứ ai tin cậy tôi, những người tin tưởng tôi. Nhưng họ cũng phải nên từ bi hơn, đối với chính mình – để làm con người có phẩm cách. Không chỉ dựa vào sự giúp đỡ của tôi thôi. Thượng Đế sẽ giúp những ai biết tự giúp chính mình. Đó là như thế. Quý vị nên tự giúp mình. Quý vị là Phật – Phật tương lai, ý tôi nói đang trên đường tới quả vị Phật. Quý vị là con cái của Thượng Đế. Hãy xứng đáng với [địa vị đó]. Thế thôi. Hãy có phẩm giá. Hãy tốt vì chính mình và vì tha nhân. Và mỗi ngày, hãy biết ơn Thượng Đế, biết ơn tất cả chư Thánh Hiền mà đã hy sinh tột cùng vì quý vị. Thành ra, không có gì ngạc nhiên khi tất cả những người theo các vị Chân Sư đều thực sự tôn thờ các Ngài và thực sự biết ơn các Ngài. Bởi vì họ có những thể nghiệm vĩ đại từ Lực Lượng và sự Gia Trì của Minh Sư.
Dĩ nhiên, quý vị là đệ tử của tôi; quý vị là nhất. Quý vị mạnh mẽ nhất trên Địa Cầu này. Và quý vị biết điều đó rồi. Không phải tất cả mọi người, dù họ đã tu hành bao nhiêu năm, có được những thể nghiệm mà quý vị có bên trong – những thể nghiệm nội tại về thế giới bên trong, về gặp Thượng Đế, gặp Chúa Giê-su, gặp Phật ở Cõi Thánh của chính các Ngài. Không phải mọi người trên Địa Cầu đều có thể nghiệm đó. Họ có thể có thể nghiệm về đẳng cấp thấp hơn, như Đẳng cấp A-tu-la – những đẳng cấp đó đẹp đến mức không ai muốn rời đi và trở về lại thế giới hỗn loạn và, xin lỗi, không mấy sạch sẽ trong cảnh giới vật chất này. Nhưng quý vị, những người gọi là đệ tử của tôi, quý vị vĩ đại. Quý vị tuyệt vời; quý vị mạnh mẽ. Không ai có thể làm được điều quý vị làm.
Ý tôi không phải tất cả quý vị đều như vậy. Quý vị hãy tự kiểm tra và sẽ biết mình là người đẳng cấp cao, trung bình hay là đẳng cấp thấp. Hoặc tệ hơn là thấp, thậm chí vậy – một số quý vị vẫn đang bị ám bởi quan niệm ma quỷ. Do đó, quý vị đã để ma quỷ lợi dụng vì lợi lộc ích kỷ của riêng mình. Và đó là một điều đáng tiếc, vì tôi không thể giúp quý vị. Bởi vì quý vị làm điều ngược lại với giáo lý của tôi. Quý vị đã từng là đệ tử của tôi một thời gian dài – một số người đó – và tôi chưa bao giờ xin quý vị một đồng nào hay bất cứ điều gì cả. Vậy sao quý vị lại làm điều đó với tha nhân?
Tất cả những ai gọi là người xuất gia của tôi, cho dù tôi cử họ trong danh sách để đi ra truyền Tâm Ấn cho tha nhân, tôi đều trả tiền cho họ, trả tiền vé máy bay, taxi, thậm chí cả xăng dầu, nếu một trong các đồng tu chở họ (bằng xe) đến nơi truyền Tâm Ấn. Chúng tôi không bao giờ lấy bất cứ gì từ quý vị. Vậy tại sao, nếu quý vị gọi là theo tôi, quý vị bắt chước tôi, làm mọi thứ tương tự, ngoại trừ việc quý vị lấy tiền? Như thế là không tốt. Quý vị phải biết đó là nghiệp rất nặng cho quý vị. Tiền của người ta, họ kiếm được bằng mồ hôi nước mắt. Họ có gia đình phải chăm sóc. Họ phải đóng thuế chính phủ. Họ có xe phải sửa chữa. Họ có con cái, mà không phải lúc nào cũng khỏe mạnh, để chăm sóc. Họ có cha mẹ phải chăm sóc. Họ cũng có anh chị em để lo lắng. Họ có những việc khác phải làm. Tiền của họ là mồ hôi nước mắt của họ. Thành ra tôi kinh doanh: để chăm sóc mấy người xuất gia của tôi và chi trả mọi chi phí của tôi.
Hiện tại, chi phí của tôi rất ít vì tôi ăn ngày có một lần. Hoặc thỉnh thoảng có lẽ uống vài muỗng súp (thuần chay) hoặc thứ gì đó đơn giản. Nhưng hầu hết chỉ như thế. Mỗi ngày [ăn] một lần, thì đã cảm thấy no rồi, đủ tốt rồi. Và nếu buổi tối cảm thấy hơi đói, chỉ cần uống một ít nước – nước nóng hoặc nước lạnh tùy vào thời tiết, hoặc tùy theo sở thích của mình – và rồi sẽ ổn thôi. Chỉ thoáng qua thôi; có thể cảm thấy đói trong vài giây, và rồi mình bận rộn, làm việc khác – đi thiền, lạy Thượng Đế, lạy Phật và các vị Minh Sư để cảm tạ các Ngài, sau đó không còn cảm thấy đói nữa – đó chỉ là ảo tưởng, thật vậy.
Về món súp (thuần chay), nếu quý vị muốn bắt chước như nhiều món khác thì ngày nay rất dễ dàng. Quý vị thậm chí không cần phải nấu. Có một số loại nước súp dạng viên (thuần chay) hoặc dạng bột. Quý vị chỉ cần cho vào cốc và cho vài lá salad vào rồi đổ nước nóng lên đó là xong. Quý vị có thể uống liền. Hoặc có một số thứ khô, bột khô (thuần chay) – súp loãng và rất đơn giản. Trong trường hợp quý vị thực sự đôi lúc có vấn đề về dạ dày, vì thỉnh thoảng khi quý vị không ăn nhiều trong những ngày không cảm thấy khỏe hoặc quá căng thẳng, quý vị không muốn ăn gì, cho nên ăn rất ít. Rồi có thể buổi chiều, quý vị cảm thấy hơi khó chịu ở dạ dày như ợ chua và đau dạ dày, lúc đó quý vị nên uống thứ gì đó, nước lọc hoặc loại súp (thuần chay) đơn giản này. Tôi hiếm khi dùng. Cho đến nay vẫn chưa dùng. Nhưng lỡ như quý vị muốn, thì có thể làm vậy. Tôi chỉ chuẩn bị vài gói nhỏ (thuần chay) này để lỡ tôi cần, nhưng tôi chưa cần. Quý vị chuẩn bị đồ khô để lỡ không muốn mua hoài. Rất đơn giản để tự lo cho mình. Để lỡ quý vị muốn bắt chước, nhưng tôi không khuyên gì cả.
Và về trang phục tôi mặc, tôi không còn mặc áo tăng ni hay áo linh mục nữa, mặc dù tôi cũng đã gia nhập một số dòng tu: Ấn Độ giáo, Phật giáo, cũng như Thiên Chúa giáo. Tôi có kiểu như chứng chỉ truyền giáo. Như, tôi đã được chứng nhận là người truyền giáo. Nhưng tôi không mặc mấy đồ đó vì tôi không muốn chọn ra một tôn giáo và tuyên bố đó là tôn giáo duy nhất, tốt nhất, còn mấy tôn giáo khác thì thấp hơn. Đó là lý do tôi không muốn (mặc áo nhà tu). Như trước đây một số người nói là tôi muốn thu hút đệ tử của họ, những người theo họ, bằng cách mặc cùng một loại áo nhà tu!
Ngoài ra, tôi không muốn người ta cứ đảnh lễ tôi, quỳ lạy tôi, và cúng dường cho tôi chỉ vì tôi là một nhà tu thuộc bất kỳ loại nào. Nên, đó là lý do tôi tự kiếm tiền, cũng là một trong những lý do. Bởi vì tôi cảm thấy người ta đã đủ khổ khi phải tự kiếm sống. Tại sao tôi lại phải tạo thêm gánh nặng cho họ?
Nhóm làm việc của tôi có rất nhiều người. Tôi cần phải chăm sóc họ. Đó là sự khởi đầu lý do tại sao chúng tôi kinh doanh. Bởi vì trước đây tôi không có nhà cửa mà rất nhiều người theo tôi làm người xuất gia và họ sống ở bất cứ đâu – trong bụi cây, cắm lều ngoài đồng hoặc trên bờ sông. Điều đó không tốt gì lắm cho họ. Họ còn trẻ, nên tôi nghĩ mình phải chăm sóc họ tốt hơn. Vì vậy, chúng tôi đã kinh doanh và kể từ đó nó tiếp tục.
Và nhờ Ân Điển Thượng Đế và tất cả Phước Lành của chư Phật mà chúng tôi cũng có thể kinh doanh, chúng tôi có thể tự nuôi mình; và bất cứ gì dư ra, chúng tôi giúp những người khác đang gặp hoàn cảnh khó khăn, như nạn nhân chiến tranh hoặc thiên tai. Tôi biết ơn tất cả sự Giúp Đỡ và tất cả sự Đại Lượng từ các cõi Thiên Đàng nhờ Ân Điển Thượng Đế để tôi có thể chăm sóc chính mình và đội ngũ của mình: người của tôi, những thường trú còn lại của tôi – những người xuất gia vẫn còn ở đó.