Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Gây Ít Đau Đớn Hơn Và Ít Nghiệp Hơn: Những Thực Vật Nên Ăn, Phần 4/5

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Tôi phải kiếm tiền như mọi người khác, và tôi phải làm một số công việc kinh doanh – những công việc của riêng tôi, những sáng tạo của riêng tôi, như [thiết kế] trang sức, trang phục, vẽ tranh v.v. Vậy mà người ta cũng phê bình tôi vì làm công việc kinh doanh. “Là Thầy tu hay một người tu hành, thì không nên kinh doanh gì cả”. Chẳng lẽ tôi nên ra đường cầm bình bát đi khất thực hả? Ở thời hiện đại này, sống như vậy không còn thuận tiện nữa. […] Tiền của tôi không phải là tiền “của tôi”. Việc từ thiện của tôi không phải là quyết định của tôi. Tôi làm mọi việc theo Thiên Ý. Thành ra tôi luôn cảm tạ Thượng Đế. Và cho dù tôi có kiếm được chút tiền nào đi chăng nữa thì cũng là nhờ Ân Điển của Thượng Đế và sự hỗ trợ của Thiên Đàng. […]

Những vấn đề về vật chất đôi khi không tệ bằng những vấn đề về tinh thần và những vấn đề về tâm lý. Đủ loại vấn đề. Tại vì họ không biết cách thoát ra khỏi cạm bẫy của ma vương, của sự xấu xa, và của môi trường xung quanh, của những hoàn cảnh bất lợi và từ trường xấu. Con người thật sự đáng thương. Thành ra Thượng Đế luôn gửi chư Thánh, Con Ngài xuống đây giúp chúng ta. Nhưng không phải tất cả chúng ta đều lắng nghe. Hầu hết không lắng nghe. Thành ra thế giới tiếp tục như bây giờ, và đôi khi dường như còn tồi tệ hơn. Nên ngày nay chúng ta mới có nhiều thảm họa hơn, nhiều rắc rối hơn, và chiến tranh từ nước này sang nước khác. Chúng ta thậm chí không biết điều gì sẽ xảy ra kế tiếp. Hầu hết chúng ta không biết. Và cho dù chư Thánh Hiền, các nhà ngoại cảm tiếp tục nói với chúng ta: “Nếu muốn tránh thêm rắc rối, hãy làm điều này, điều kia. Hãy sống cho đúng đắn. Đừng sát sinh, đừng trộm cắp”, hầu hết con người vẫn không thể lắng nghe và thực hành những nguyên tắc đơn giản đó để giữ thân họ an toàn, khỏe mạnh, bình thường, và làm con người thật. Ngược lại, họ tìm đủ mọi cách để phỉ báng Minh Sư hoặc làm hại các Ngài bằng mọi cách có thể. Từ thời xa xưa, đã luôn luôn xảy ra như vậy.

Quý vị thấy có bao nhiêu Minh Sư, bao nhiêu triết gia vĩ đại, bao nhiêu chư Thánh Hiền đã bị hãm hại trên thế giới này? Quý vị nhìn vào danh sách trong lịch sử thì sẽ biết: không ai trong các Ngài có đời sống tốt đẹp chút nào. Các Chân Sư không có. Những vị thầy giả thì có, họ có rất nhiều tín đồ, rất nhiều của cải, rất nhiều người tôn thờ họ và cung cấp cho họ tất cả những gì họ cần. Và họ trông đẹp đẽ, khỏe mạnh và hạnh phúc. Các vị Chân Sư thì chịu đau khổ. Chỉ Chân Sư mới thật sự đau khổ.

Nhưng ở thế giới này, chúng ta kỳ vọng gì chứ? Chỉ một thí dụ đơn giản: Quý vị làm việc cực nhọc, đổ mồ hôi nước mắt mỗi ngày – ngay cả khi bị bệnh, cũng không thể luôn luôn cáo ốm – chỉ để kiếm vài trăm đô la mỗi tuần. Và quý vị còn phải đóng thuế từ số tiền đó. Nếu không đóng thuế, thì quý vị thậm chí có thể vào tù hoặc tài sản của quý vị bị tịch thu, bị lấy đi. Nếu không có đủ tiền để trả tiền thuê nhà hoặc tiền thế chấp, thì sẽ trở thành vô gia cư sớm hơn là quý vị nghĩ. Mọi chuyện đến bất ngờ và rồi quý vị mất việc. Quý vị bị bệnh, và không có đủ tiền để trả tiền cho bệnh viện, thì quý vị ra đường – ra khỏi nhà. Một khi không có nhà, thì không thể có một công việc khác. Vô cùng khó khăn.

Nhưng rồi, tất cả số tiền khó kiếm này của những người tuân theo pháp luật, tôn trọng luật và nộp thuế, tất cả số tiền này đi đâu? Nó đi trợ cấp cho việc sát hại người-thân-động vật – để ăn, và ủng hộ chiến tranh hoặc chống lại chiến tranh. Ủng hộ chiến tranh hoặc chiến đấu trong cuộc chiến, tất cả việc này đều cần tiền. Và tiền từ đâu tới? Từ những người nộp thuế. Chiến tranh và ngành chăn nuôi người-thân-động vật tiêu tốn hàng tỷ đô la, đôi khi chỉ trong một tuần hoặc một tháng, chứ đừng nói tới một năm. Quý vị có thể đọc trên Internet thì sẽ biết chi phí chiến tranh là bao nhiêu mỗi ngày và trợ cấp cho ngành chăn nuôi người-thân-động vật làm quý vị tốn bao nhiêu tiền thuế.

“Excerpt from ‘The Economics of Meat Production’ by Climate One – Mar. 25, 2014, David Simon, JD (vegan): Tôi tính trong sổ sách của tôi tổng số tiền trợ cấp mà chính quyền tiểu bang và chính phủ liên bang cung cấp cho ngành chăn nuôi mỗi năm ở đất nước này. Tôi tính con số đó là khoảng 38 tỷ Mỹ kim. (2023: 59 tỷ Mỹ kim). Nói cách khác, đó là khoảng một nửa những gì tất cả các tiểu bang chi cho trợ cấp thất nghiệp năm ngoái. Con số đó có lẽ cao hơn rất nhiều so với con số mà người ta thường nghĩ đến, khi họ nghĩ về trợ cấp sản xuất thịt động vật. Nhưng đó là vì, như tôi đã đề cập, ở đất nước này chúng ta dành hơn một nửa diện tích đất đai để trồng thức ăn chăn nuôi, và trợ cấp vô số cho những thức ăn chăn nuôi đó để các nhà sản xuất hưởng lợi từ các khoản trợ cấp đó. Khi tính trợ cấp thức ăn cho động vật, chúng ta phải tính cả trợ cấp cho mùa màng. Đó không chỉ bao gồm những thứ như bảo hiểm mùa màng, mà còn cả các khoản trợ cấp thủy lợi được cung cấp bởi tiểu bang và bởi liên bang.”

Nhưng khổ thân cho quý vị, nếu quý vị quên nộp thuế hoặc không biết cách nộp thuế. Chỉ vì vài trăm đô la, quý vị sẽ phải ngồi tù, sẽ gặp rắc rối lớn. Nhưng tiền bạc, số tiền khó kiếm được của quý vị, không mang lại nhiều lợi ích cho quý vị, cho con cái quý vị, vì tất cả đều bị đốt trong chiến tranh, hoặc bị đổ tháo xuống những dòng sông máu, hồ máu của ngành chăn nuôi người-thân-động vật.

Trên thế giới này, có nhiều chuyện không công bằng. Bất công ở khắp nơi. Chúng ta thậm chí không thể phàn nàn; sẽ không có ai lắng nghe mình. Và những người tốt như các vị Minh Sư thường xuyên hoặc hầu như luôn gặp rắc rối. Người ta sẽ đổ tội cho các Ngài, khiến các Ngài mang tiếng xấu, sẽ làm bất cứ gì để khiến các Ngài thất thủ bất cứ lúc nào có thể, hoặc tìm cách giết các Ngài hoặc bôi nhọ thanh danh các Ngài, thêu dệt hoặc bịa ra đủ điều để khiến Minh Sư chết trong đau đớn hoặc ngồi tù hoặc đủ thứ chuyện xảy ra không tốt cho các vị Minh Sư. Chưa nói tới liệu những người theo các Ngài có tin tưởng các Ngài 100% hay không.

Thành ra (Chúa) Giê-su đã chết một cách tàn nhẫn như vậy. Đức Phật bị cắt ngón chân và nhiều lần thoát chết. Nhiều Minh Sư khác không được hệ thống bình thường chấp nhận và chết một cách âm thầm hoặc công khai, theo một cách mà ngay cả với một tên tội phạm, quý vị cũng không nghĩ là phải chịu như vậy. Các Ngài chết trong tù, bị hạ độc, hoặc các Ngài bị đóng đinh chết trên thập tự giá, hoặc bị ám sát hoặc các Ngài chết bởi bị vu oan giá họa. Và ngay cả danh tiếng cũng chết theo các Ngài. Rồi sau đó, người ta xây chùa chiền, xây nhà thờ, xây đạo tràng để thờ Minh Sư. Còn khi các Ngài chết trong đau đớn, không ai có thể giúp các Ngài. Không ai có thể cứu các Ngài.

Không phải các Minh Sư quan tâm về sinh tử cho lắm, nhưng nếu còn sống, các Ngài có thể dạy chúng ta nhiều điều hơn nữa. Các Ngài có thể dẫn dắt chúng ta trong sự thăng hoa và tiến bộ tâm linh, và do đó làm cho xã hội lành mạnh hơn, tử tế hơn, an toàn hơn, bình an hơn, cho tất cả đồng cư dân trên thế giới. Nhưng con người không để yên cho các Ngài, không để các Ngài được bình an và thoải mái để làm công việc của các Ngài.

Nếu là một thầy giáo bình thường, quý vị được trả lương, có thời gian nghỉ phép, và thậm chí có cả tiền hưu trí. Nhưng nếu là Chân Sư, ôi thôi! Nếu họ không giết quý vị, thì quý vị đã cảm thấy may mắn lắm rồi. Nếu quý vị nhận đồ cúng dường từ các đệ tử, thì họ sẽ nói: “Ồ, Quý Vị chỉ dạy họ để Quý Vị có thể no bụng hoặc có một ngôi nhà đẹp”. Còn nếu quý vị kiếm tiền, kinh doanh để kiếm tiền, để tự nuôi sống bản thân và những người thân thuộc, hoặc để thuyết giảng, thanh toán chi phí cho tất cả những chuyến đi hoằng pháp, thì họ sẽ nói: “À! Quý Vị không phải là một người tu hành chân chính, bởi vì Quý Vị tham lam, Quý Vị muốn kiếm tiền, cho nên Quý Vị mới kinh doanh”, này kia. Cho nên Minh Sư không bao giờ có thể thắng trong thế giới này. Hầu hết các Minh Sư đều chết trong đau đớn như thế đó. Quý vị cũng biết mà. Quý vị đọc tất cả lịch sử tôn giáo thì sẽ biết.

Bản thân tôi cũng có những vấn đề tương tự. Tôi phải kiếm tiền như mọi người khác, và tôi phải làm một số công việc kinh doanh – những công việc của riêng tôi, những sáng tạo của riêng tôi, như [thiết kế] trang sức, trang phục, vẽ tranh v.v. Vậy mà người ta cũng phê bình tôi vì làm công việc kinh doanh. “Là Thầy tu hay một người tu hành, thì không nên kinh doanh gì cả”. Chẳng lẽ tôi nên ra đường cầm bình bát đi khất thực hả? Ở thời hiện đại này, sống như vậy không còn thuận tiện nữa. Ngay cả ở các nước Phật giáo, người ta cũng không làm như vậy. Ở một số nước châu Á thì vẫn còn một số truyền thống. Họ đi ra ngoài khất thực mỗi ngày một lần, và Phật tử sẽ bố thí đồ ăn cho họ. Ở Ấn Độ, truyền thống đó vẫn còn rất bình thường, là các nhà sư không có tiền, phải đi khắp nơi và trông cậy vào đồ ăn hoặc quần áo do các tín đồ cúng dường. Nhưng ngày nay, người ta theo đủ loại tín ngưỡng, và họ không thực sự giữ truyền thống đó nữa. Vì vậy, tôi biết nhiều nhà sư bị đói nhiều ngày và không có đồ ăn.

Ngay cả người của tôi, một số họ cũng phê bình tôi trước mặt tôi. Như là nếu tôi muốn tặng cho một thảm họa nào đó hoặc một tổ chức nào đó 20.000 Mỹ kim, thì họ sẽ phê bình tôi. Họ nói: “Ngài phải tặng 40.000 Mỹ kim”. Đầu tiên họ nói: “50.000 Mỹ kim”. Sau đó tôi nói: “Không, không thể”. Rồi họ nói: “40 (ngàn)”. Cứ tranh luận qua lại như vậy. Tôi nói: “Tôi đâu có kiếm được nhiều tiền như vậy”. Tôi ăn mặc đẹp, đeo trang sức này nọ như một người giàu có, nhưng đó chỉ là do tôi thiết kế, nên rất rẻ cho tôi đeo, nhưng không phải để tôi giữ. Nó giống như giới thiệu, để mọi người thấy cái mới rồi có thể thỉnh mua. Bởi vì nếu tôi không cho họ thỉnh quần áo, nếu tôi không thiết kế những bộ y phục hay đồ trang sức này, thì dù sao những người cần chúng cũng sẽ mua ở bên ngoài. Dù sao thì họ cũng sẽ tiêu tiền để mua đồ trang sức ở ngoài kia. Và tôi nghĩ những sáng tạo về [thiên] trang và [thiên] y của tôi rất đẹp. Nên nếu họ thích mua thì nó thật sự đáng giá. Dù sao họ cũng phải mua, hoặc của tôi hoặc của người ngoài; cũng vậy thôi.

Và tất cả số tiền này tôi dùng cho Truyền Hình Vô Thượng Sư hoặc cứu trợ thiên tai. Tôi dùng những gì tôi có. Không thể dùng nhiều hơn số đó vì tôi không muốn nợ ngân hàng bất cứ gì. Tôi xài theo khả năng của mình, nhưng không có nghĩa là tôi có nhiều. Tôi cũng có nhiều, nhưng không phải như quá nhiều. Chúng tôi có đủ tiền để chi trả – nhiều hơn một chút – nhưng mình không bao giờ biết. Giống như trong đại dịch, tôi phải chi rất nhiều mà chẳng kiếm được bao nhiêu vì đồng tu không đến thỉnh đồ. Chẳng hạn như thế. Dành dụm phòng khi gặp khó khăn. Mọi người, không chỉ riêng tôi, cần phải tiết kiệm một số tiền. Có câu: “Làm khi lành để dành khi đau”. Chúng ta ai cũng đều biết điều đó. Và tôi luôn phải lo liệu để Truyền Hình Vô Thượng Sư chúng ta có thể tiếp tục, chẳng hạn. Việc truyền bá Chân Lý và Pháp của chúng ta sẽ tiếp tục. Và tổ chức từ thiện của chúng ta, bất cứ khi nào người ta cần cứu trợ thiên tai, chúng tôi sẽ đóng góp nhiều nhất có thể – nhiều như các cõi Thiên Đàng cho phép. Bởi vì nếu tôi tặng nhiều hơn, nó có thể không giúp ích được gì. Họ có thể có nghiệp khác, đại khái như vậy.

Tiền của tôi không phải là tiền “của tôi”. Việc từ thiện của tôi không phải là quyết định của tôi. Tôi làm mọi việc theo Thiên Ý. Thành ra tôi luôn cảm tạ Thượng Đế. Và cho dù tôi có kiếm được chút tiền nào đi chăng nữa thì cũng là nhờ Ân Điển của Thượng Đế và sự hỗ trợ của Thiên Đàng. Nhiều người có thể có nhiều tài năng hơn tôi, họ cũng làm đồ trang sức hoặc trang phục, nhưng họ không kiếm được nhiều tiền lắm, hoặc có thể kinh doanh không thành công. Cho nên mọi việc đều là Thiên Ý, dù tôi có kiếm được tiền hay không. Mọi việc đều thuận theo Thiên Ý cho dù chúng ta có thể tiếp tục Truyền Hình Vô Thượng Sư hay không.

Tôi không muốn nhận tiền quyên góp. Tôi không muốn yêu cầu những người theo tôi học, đệ tử, tín đồ của tôi, tặng tôi bất cứ thứ gì, vì họ cũng có cuộc sống khó khăn. Tôi không bao giờ biết đệ tử của tôi kiếm được bao nhiêu. Tôi không bao giờ hỏi họ kiếm được bao nhiêu. Tôi chưa bao giờ hỏi họ làm gì để kiếm sống. Ngày nay, bởi vì có Truyền Hình Vô Thượng Sư, nên chúng ta cũng giới thiệu nghề nghiệp của họ để người ta không nghĩ rằng chúng ta đều ngồi đó chờ chính phủ chu cấp tiền, hay ăn tiền thuế của mình, ví dụ như vậy.

Chúng ta làm mọi việc công khai. Thành ra chúng ta phải nói người dẫn chương trình làm nghề gì v.v. Chỉ khi người dẫn chương trình hoặc người làm việc, người trong đội ngũ cho phép. Nếu không, chúng tôi sẽ không để họ làm người dẫn chương trình nếu họ không muốn. Tất cả họ, cá nhân họ muốn làm. Ngoài ra, chúng tôi không cung cấp thông tin của họ – không phải toàn bộ thông tin đầy đủ – để bảo vệ sự riêng tư của họ. Thấy không, nếu tôi kiếm được tiền, người ta cũng phê bình. Nếu tôi tặng tiền, ngay cả chính người của tôi cũng phê bình, nói tại sao tôi lại tặng ít vậy. Tôi ước mình có thể tặng thêm, thật sự là như vậy. Tôi rất ngại và xấu hổ vì không thể tặng nhiều hơn nữa. Nhưng chúng ta làm gì được thì làm, phải không? Vì vậy họ không nên phê bình tôi vì tặng ít hay là kiếm được nhiều tiền, hay bất cứ điều gì tương tự. Tất cả chúng ta đều có nghiệp phải trả, tất cả chúng ta đều có bổn phận phải làm. Ở thế giới này là như vậy.

Photo Caption: Mưa Tình Thương? Ồ Tuyệt Quá!

Tải ảnh xuống   

Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android