Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Thế Giới Bị Ma Vương Lừa Gạt, Gây Ra Đau Khổ Và Nghiệp Chướng, Phần 2/3

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Vì hôm nay tôi tìm thấy một bài thơ tôi đã viết cho một người bạn, đã lâu lắm rồi. Bạn cũ, lúc xưa. Tôi tìm ra bài thơ và nhớ đến anh, và nhớ anh đã chịu khổ biết bao. Anh theo tôi và giúp tôi rất nhiều. Rồi anh qua đời quá sớm. Anh ấy không lớn tuổi hơn tôi nhiều. Anh làm việc rất cực vì nghiệp. Không phải vì nghiệp của anh thôi. Hiểu không? Cũng vì nghiệp của người khác nữa. Khi giúp người khác, mình sẽ lãnh nghiệp. Nên nếu quý vị sợ thì đừng giúp. Tôi có nói điều này rồi. Tôi đã nghĩ tới anh, rồi tôi khóc, và mặt tôi trông không đẹp. Tôi đứng dậy, nhưng không thể ngừng khóc.

Họ nói rằng thân người giống như một cỗ máy. Hãy để nó nghỉ một ngày để bình phục. Nhưng thân người thật sự rất mạnh, rất mạnh mẽ. Quý vị nghĩ sao? (Dạ đúng.) Sau 20 năm, chiếc xe bắt đầu… (Hư mòn. Cần phải thay thế.) Cần phải thay thế. Nếu không nó sẽ bắt đầu ngủ trên đường. Rồi chúng ta đi bộ. Thân người mỏng manh với những tế bào nhỏ bé như vậy mà có thể tồn tại đến 50, 60, 100 và có khi hơn 100 năm. Thật ra có người sống tới 200 tuổi. Lịch sử có ghi chép. Vì vậy nếu mình đói một ngày, sẽ không thành vấn đề. Nhưng quý vị đến từ rất xa, tốt hơn là nên ăn vì thức ăn có sẵn. Nếu muốn nhịn ăn thì nhịn ở nhà. (Xin cảm ơn Sư Phụ.)

(Xin Sư Phụ bảo trọng.) Là như vậy. Uống thuốc gì cũng vô ích. Tôi đã uống nhiều loại thuốc rồi. Rất nhiều loại thuốc khác nhau. (Dạ không sao. Nó sẽ tự nhiên được bình phục.) Sẽ tự nhiên được bình phục. Nó đến và đi một cách tự nhiên. (Dạ đúng, đúng. Tự nhiên khỏi bệnh. Đúng.) Ban đầu, chúng ta không có đủ chỗ. Vì vậy, chúng tôi đã thuê một nơi khác bên cạnh. À, không phải bên cạnh. Người láng giềng có một mảnh đất nên chúng tôi thuê. Họ rất tốt bụng, và tiền thuê thấp, khoảng 4.000 một năm. Mỹ kim. Không phải Đài tệ. 4.000 Đài tệ không thể mua cho quý vị một que tăm. (Chúng con tưởng là giá Đài tệ.) Đây là Đài Loan (Formosa). Nhưng chúng tôi tính bằng Mỹ kim. Đi qua hải quan cũng không khác nhiều so với Mỹ. Chụp nhiều ảnh. Rồi nhìn vào mắt, và lấy dấu tay, dấu chân. Quý vị biết hết những điều này. Trước đây, không ai biết về việc xuất nhập cảnh của tôi. Bây giờ nó công khai. Nó vốn là vậy.

Ồ, cảm ơn quý vị. Như vậy tốt hơn. Để lỡ tôi không thể quay lại. Tôi sẽ dùng chiếc xe này. Được rồi. Quay lại. Quay lại. Anh ấy không biết cách quay lại. Anh ấy không biết cách quay lại. Đừng căng thẳng. Chúng ta đều là người nhà. Anh phụ trách mi-crô mà. Anh chạy qua đây làm gì? (Con lo rằng anh ấy không mang nó qua đây được.) Có hộ pháp mà. Được rồi. Tôi cần đổi người thường xuyên. Bằng không, người ta sẽ tưởng anh là bạn trai của tôi. Tôi thực sự chịu đựng đủ rồi. Già như vậy mà còn bị mang tiếng xấu thì chịu không nổi. Tôi cần được yên ổn, để làm việc cho thế giới. Tôi không muốn tranh đấu nữa. Hiểu không? Không muốn sóng gió nữa. Tôi đang bước đi rất chậm để quý vị có thể nhìn tôi. (Dạ. Cảm ơn Sư Phụ.) (Thật tuyệt.) Xe đó cũng không muốn chạy. Được rồi. Hãy ráng hết sức nhìn tôi! (Dạ.) Vậy tốt. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Tôi sẽ tự làm. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Anh chạy mệt quá rồi. (Dạ.) (Cảm ơn Sư Phụ.) Tới, tới đây. Ờ. Như vậy đó. (Cảm ơn, cảm ơn Sư Phụ.) Thế này có giống đi bộ không? (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Quý vị đã gặp tôi hai lần rồi. Tuần tới đừng đến nữa. (Dạ vâng.) Mỗi tuần gặp một lần. Tôi đi qua đi lại hai lần rồi. Thế là đủ cho hai tuần. Bằng không, tôi sẽ thu phí vào cửa.

Đài Bắc và Miaoli (Miêu Lật) mưa rất nhiều. Phải không? (Dạ. Dạ đúng.) Vẫn còn mưa à? (Trời đang mưa. Rất lạnh.) Lạnh à? (Dạ phải. Lạnh.) Vậy, quý vị thật có phước khi được ở đây. À! Quý vị đến vì thời tiết xấu. Đúng. Quý vị đến đây là đúng. (Dạ đến gặp Sư Phụ.) Phải. Tôi biết. Ở đây tiện cho người lớn tuổi. (Dạ tiện.) Có một chỗ cho họ thiền trong nhà. Rồi có mưa cũng sẽ không sao. Miaoli không có gì cả, phải không? (Dạ phải.) Trước đây thì có, nhưng đã bị dỡ bỏ. Ừ. Ngay cả việc dựng lên những mái che lớn cũng không được phép. Nơi đó luật rất khác. Ở đây không sao. Tôi nghe nói người miền nam ở đây thoải mái hơn. Đúng không? Chính phủ cũng thoải mái hơn. Họ ngồi đó và có rất ít việc phải làm. Họ chỉ cần ngồi đó. Người miền nam có vẻ rất rộng lượng, đúng không? (Dạ đúng.) Đúng không? (Dạ đúng.) (Dạ đúng, đúng.) (Rất hiếu khách.) (Rộng lượng hơn.) (Sư Phụ còn rộng lượng hơn.) Ở đây có nhiều nhà máy hơn. (Ồ, dạ đúng, dạ đúng.) Cho nên, họ nói rằng chất lượng không khí ở đây không tốt bằng. (Dạ đúng.) Nhưng chỗ của chúng ta vẫn ổn. Cây cối chặn lại một ít. (Đồi núi cũng chặn. Dạ đúng.) Họ chỉ trồng rau. Chủ yếu là trồng dứa. (Dạ đúng.) Mọi người rất thân thiện. (Dạ đúng.) Tôi cảm thấy rất thoải mái. (Dạ đúng.) (Và người-thân-động vật cũng đáng yêu.) Người-thân-động vật đáng yêu ha? (Dạ đúng.) Quý vị có thấy họ hết chưa?

Người-thân-chó của tôi không đáng yêu đâu. Đừng tùy tiện bước vào. Cứ thấy ai là họ sủa. Trước đây họ là… của tôi. Những người-thân-chó nhỏ đó, và người-thân-chó lớn cũng vậy. Nhưng giờ chú đã già và ngoan rồi. Chỉ những chú nhỏ là quá... Lớn và nhỏ cũng như nhau. Trong quá khứ… Trong một kiếp... Có một kiếp, tôi là vua, như trong vài kiếp khác. Trong kiếp đó, họ... Tôi không kiểm tra mấy kiếp khác, quá mệt để kiểm tra, quá nhiều để kiểm tra. Trong kiếp đó họ đều là… Gọi là gì nhỉ? Lính cảnh vệ trung thành. Vì vậy, cá tính chưa thay đổi. Ngay cả khi lá cây rụng, chú cũng sẽ sủa rất lớn. Ờ, đôi khi tôi nghe tiếng sủa lớn. Rồi tất cả họ bắt đầu cùng nhau sủa. Tôi tưởng có chuyện gì. Nhưng không. Không biết chuyện gì đã xảy ra. Người-thân-sóc chạy ngang qua, và đuôi của chú có lẽ đã gây ra tiếng động. Thế là chú chạy ra ngoài. Họ có tính rất bảo vệ. Tôi tưởng rằng chỉ chú chó lớn mới có tính rất bảo vệ. Nhưng mấy chú này, ồ, còn hơn thế nữa. Quý vị đừng thử. Họ nhỏ, nhưng họ sẽ cắn. (Ồ!) Đúng vậy. Đã cảnh báo rồi. (Dạ.) Đừng hiếu kỳ mà chạy đến chỗ tôi ở. Ở đây chúng tôi chỉ có một, hai bác sĩ, và không có bác sĩ cấp cứu. Hiểu không? Rồi.

Được rồi, ở đây mình có mọi thứ. Cũng không tệ. Được rồi. Nhá. Thương quý vị. (Thương Sư Phụ. Thương Sư Phụ.) Ồ xin lỗi. Không cố ý. Tôi vốn muốn đến sớm hơn. Nhưng, vì hôm nay tôi tìm thấy một bài thơ tôi đã viết cho một người bạn, đã lâu lắm rồi. Bạn cũ, lúc xưa. Tôi tìm ra bài thơ và nhớ đến anh, và nhớ anh đã chịu khổ biết bao. Anh theo tôi và giúp tôi rất nhiều. Rồi anh qua đời quá sớm. Anh ấy không lớn tuổi hơn tôi nhiều. Anh làm việc rất cực vì nghiệp. Không phải vì nghiệp của anh thôi. Hiểu không? Cũng vì nghiệp của người khác nữa. Khi giúp người khác, mình sẽ lãnh nghiệp. Nên nếu quý vị sợ thì đừng giúp. Tôi có nói điều này rồi. Tôi đã nghĩ tới anh, rồi tôi khóc, và mặt tôi trông không đẹp. Tôi đứng dậy, nhưng không thể ngừng khóc. Nên không thể đến gặp quý vị. Bây giờ đỡ hơn một chút nên tôi đến, dù hơi muộn. Bình thường khi tôi ở đây, tôi đến lúc hai giờ. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Tùy vào đồng hồ báo thức. Cứ lúc nào cũng hai giờ. Tôi không cần đồng hồ báo thức. Nên mấy giờ cũng được, không cần biết. Được rồi, nhìn kỹ đi! (Dạ.)

(Thưa Sư Phụ, con xin hỏi một câu?) Nói đi. (Con muốn hỏi về vòng đeo tay... Về Danh Hiệu của Sư Phụ trên vòng đeo tay, chúng con giữ được không ạ?) Có thể giữ. Chỉ đừng ném vào thùng rác. Quý vị treo hình ảnh của tôi khắp nơi. Huống chi… Huống chi Danh Hiệu của tôi. Chỉ là những thứ đó là của Thiên Đàng. (Dạ.) Đừng lợi dụng quá mức. Hiểu không? (Dạ hiểu.) Quý vị thêu trên quần áo, sau đó ném vào giữa băng vệ sinh và tã em bé. Như vậy thật là quá không tôn trọng. (Dạ phải.) Vậy chúng ta tạo quá nhiều nghiệp. (Dạ hiểu.) Công đức của quý vị đã rất ít rồi. Nếu tạo thêm nhiều nghiệp, thì thực sự không cứu được quý vị. (Dạ phải.) Nó ảnh hưởng đến cả thế giới. Hiểu không? Cả nước. Như thế không đúng. Quan niệm của quý vị đều không đúng. Đeo Sư Phụ ở đây đã không ổn rồi. Nhưng thôi, tôi chịu thua. Sẽ không nói về điều đó. Quý vị còn để ở sau mông. Tôi chạy sau mông quý vị. Làm sao tôi giúp quý vị được?

Hãy nghĩ xem. Nếu có linh hồn trong pháp tướng… Quý vị biết có linh hồn, phải không? Cho nên quý vị mới đeo. Nếu pháp tướng có tâm linh như một người, mà lại treo sau mông quý vị, thực sự, làm sao Ngài làm việc được? Quý vị còn đặt dưới giường để bảo vệ bệnh nhân. Làm sao tôi giúp được? Không chỉ là bất kính mà còn tạo nghiệp. Quá là… Nếu một người bị giam dưới gầm giường hoặc sau mông, liệu họ có giúp được không? Không ít thì nhiều… loại tư tưởng này. Hiểu không? Nó có ảnh hưởng. Ừ, mọi người biết rồi. Được rồi. Tôi chưa bao giờ thấy vị Phật nào bị đặt sau mông. Tôi chưa bao giờ thấy pháp tướng của Phật bị treo phía sau. Có không? (Dạ không.) Ít ra các Ngài được đeo phía trước quanh cổ. (Dạ phải.) Không ai để pháp tướng ở túi quần. Ngạt thở. Rồi nếu quý vị xì hơi, thì không hôi hám sao? Hãy nghĩ về điều đó rồi quý vị sẽ biết. (Dạ hiểu.) Quý vị muốn người khác đối xử với mình thế nào, mình nên đối xử với pháp tướng thế đó. Hiểu chứ? (Dạ.) Treo Danh Hiệu trên vòng đeo tay thì không sao. Vẫn được. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) (Cảm ơn Ngài.) Chỉ là đừng để ở nơi dơ bẩn. (Dạ. Vâng.) Trong thâm tâm, chúng ta cũng biết và hiểu rằng như vậy là không đúng. (Dạ phải.) Rồi chúng ta sẽ tự trừng phạt mình trong tâm, bởi vì chúng ta có Phật Tánh và trí thông minh. Hiểu không? (Dạ hiểu.) Chúng ta có ý thức, nên chúng ta tự biết điều đó.

Mặc dù não bộ không biết, nhưng bên trong chúng ta biết hết. (Dạ hiểu.) Nếu mình cảm thấy không đúng, thì nó không đúng. Không cần Thiên Đàng trừng phạt mình, không cần. Không cần ai nói với chúng ta. Nếu làm điều gì không đúng, lương tâm của chúng ta biết rất rõ. (Dạ. Dạ đúng.) Chỉ là chúng ta bận rộn và không nhận ra điều đó. Hoặc chúng ta không muốn biết. (Dạ.) Quý vị đối xử với tôi như cách quý vị tự đối xử bản thân là được rồi. Hình ảnh và tên của quý vị, tôi sẽ không giặt với quần lót của tôi. Phải! (Dạ vâng.) Vậy hãy đối xử với người khác giống như vậy. (Dạ vâng.) Con người trên thế giới họ khác. Họ vẽ tên của họ trên quần áo của họ và bất cứ gì để làm thương hiệu rồi bán chúng kiếm tiền. Chúng ta không thể bán Phật, bán Thiên Đàng. Hiểu không? (Dạ hiểu.) Đây thực sự là không phải con người. Quá là không có tình thương, không có lòng tôn kính, không có nhân cách. Chưa nói tới quý vị là người tu hành. (Dạ.) Được rồi.

Tải ảnh xuống   

Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android