Nếu mình làm gì sai, dù không ai thấy, nhưng mình thấy, Thượng Đế sẽ thấy, Thiên thần cũng thấy. Nếu mọi người trên Địa Cầu này thấy hào quang của chính mình – dơ bẩn, schmutzig (bẩn thỉu) và nâu, đen, và rất đục, thí dụ vậy, thì mọi người sẽ không dám làm gì sai hoặc nghĩ gì sai. Hơn nữa, nếu mọi người thấy được thiên thần ở xung quanh khắp mọi nơi, hoặc cũng thấy chúng sinh vô hình, thì không ai dám làm gì sai.
Bao năm qua, hoặc năm nay, có rất nhiều thiên tai và đủ thứ. Tôi rất hãnh diện về quý vị. Tôi rất hài lòng là tất cả quý vị trên thế giới đã trải rộng Tình Thương của tôi đến mọi nơi cần thiết. Chúng ta cố gắng tối đa để an ủi người sống và cứu người chết. Ý nói cứu linh hồn họ. Quan trọng là linh hồn họ được cứu, chứ không phải thể xác. Ờ, nếu có thể cứu thể xác thì chúng ta cũng làm. Nhưng nếu không, thì linh hồn quan trọng hơn. Khi linh hồn rời thể xác, thì chúng ta chăm sóc. Điều đó còn quan trọng hơn là cứu trợ nữa. Nhưng chúng ta làm cả hai, ha?
Chúng ta làm cả hai. (Dạ.) Phải. Như vậy là tốt nhất. Tôi nghĩ không có cách nào khác tốt cho xã hội hơn là những gì mình đang làm. (Dạ.) Chúng ta giúp về mặt tâm linh, âm thầm, hoặc thầm lặng, qua băng sách, bằng lời khai thị, bằng từ trường tốt đẹp của quý vị, và chúng ta cũng tặng quà cứu trợ. Tôi nghĩ mình không thể có cách nào làm tốt hơn thế. (Dạ không.) Tôi nghĩ không có cá nhân nào, đoàn thể nào trên Địa Cầu này làm tốt hơn chúng ta. Cho nên tôi rất hãnh diện về quý vị. Tôi cũng cảm ơn tất cả quý vị ngoài kia. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Vì đang làm gương tốt.
Dù nhiều khi quý vị nghĩ tôi không ở bên quý vị về mặt hữu hình, nhưng tôi biết quý vị đang làm gì. Tôi biết quý vị làm những điều tốt, hầu như là những điều tốt. Thỉnh thoảng lầm lỗi nhỏ đây đó. Nhiều khi cũng là do nghiệp quả. Nghiệp quả đôi khi kéo quý vị xuống hoàn cảnh khó khăn nào đó, rồi quý vị hơi rối bời. Nhưng chỉ có một điều quý vị phải làm. Trong bất kì tình trạng rối bời nào, quý vị chỉ cần làm một điều: chỉ làm những gì tốt cho mình và tốt cho tha nhân. Chuyện gì có hại cho bất cứ ai, thì đừng làm. Dù nghiệp ép mình đến đâu, cũng đừng làm. Như vậy sẽ rất đơn giản. Thà là sai lầm hại mình, hoặc gây bất lợi cho mình, chứ đừng bao giờ, cho dù ngờ vực, cũng đừng bao giờ phạm sai lầm mà hại người khác. Đừng bao giờ! Dù thấy giống như là giải pháp tốt nhất, nhưng cũng đừng làm.
Chỉ cần không làm hại ai, thì lúc nào quý vị cũng đi đúng đường. Dù mất thân thể này, nhưng mình sẽ không mất đi cái có giá trị hơn: đó là công đức tu hành. Nó còn hơn là thân thể. Cái đó chúng ta có được vĩnh viễn. Lúc nào cũng như vậy: không hoang mang, không rắc rối – không hại ai hết! Khi nào ngờ vực, thì luôn luôn nghiêng về phía từ bi.
Khi quý vị nghĩ, “Ô, người đó xấu,” hay gì đó, nhưng đừng bao giờ hại lại người đó! Bởi vì mình không bao giờ biết, có thể là mình sai. Cho dù mình đúng, cũng nên hướng về phía từ bi. Điều đó luôn luôn an toàn, luôn an toàn, bởi vì Thiên Đàng luôn luôn quan sát. Thiên Đàng cũng ở trong lương tâm của mình nữa, không cần phải có Sư Phụ lúc nào cũng ở đó. Chúng ta biết tất cả, đúng không? (Dạ đúng.)
Nếu mình làm gì sai, dù không ai thấy, nhưng mình thấy, Thượng Đế sẽ thấy, Thiên thần cũng thấy. Nếu mọi người trên Địa Cầu này thấy hào quang của chính mình – dơ bẩn, schmutzig (bẩn thỉu) và nâu, đen, và rất đục, thí dụ vậy, thì mọi người sẽ không dám làm gì sai hoặc nghĩ gì sai. Hơn nữa, nếu mọi người thấy được thiên thần ở xung quanh khắp mọi nơi, hoặc cũng thấy chúng sinh vô hình, thì không ai dám làm gì sai.
Nhưng vấn đề là mọi người hầu như mù – mù về mặt tâm linh, nên họ nghĩ những gì họ làm trong bóng tối thì không ai thấy. Mọi người đều thấy! Cả Vũ trụ đều thấy! Đó là vấn đề. Được rồi. Nhưng phần quý vị, tôi biết quý vị an toàn, vì quý vị biết điều đúng để làm, đa số những điều đúng. Đôi khi phạm chút lỗi lầm này nọ, quý vị sửa đổi. Đừng lo, quý vị không sao. Quý vị trông tốt, nghĩa là quý vị tốt. Ăn tiếp đi, đừng lo. Lời nói của tôi sẽ vào trong thức ăn của quý vị.
Vấn đề là nhiều khi chúng ta không thể giấu được, không thể giấu được, cưng à. Thí dụ, tôi vào khách sạn ở như một du khách vô danh, nhưng có những nhân viên khách sạn, ngay cả người gác cửa bình thường, họ thấy được hào quang. Họ cứ nhìn, rồi hỏi hoài. Nhiều khi không thể giấu được, không giấu được mọi người. Có khi ngay cả cảnh sát cũng nhìn tôi, họ nghĩ, “Được! Cô này đàng hoàng.” Nên không hỏi chi cả. Bởi vì một số người thấy được hào quang của người khác.
Trong một khách sạn tôi mới ở gần đây trong lúc du hành, một người gác cửa nói với tôi… Ông ấy không thấy được toàn bộ. Không phải ai cũng thấy được toàn bộ hào quang. Có người chỉ thấy một màu nào đó. Như thí dụ, nếu tôi có hào quang của màu sắc cầu vồng, thì có thể ông ấy chỉ thấy màu hồng, xanh dương, hoặc hồng và xanh, hoặc có thể vàng và trắng, hoặc trắng, hoặc chỉ vàng thôi, hoặc chỉ thấy màu bạc, bất cứ màu gì mà ông thấy.
Rồi một anh chàng thấy tôi có ánh sáng màu vàng kim và trắng, rồi anh ấy cứ nhìn phía trên đầu tôi. Nên tôi hỏi, “Này, anh thấy gì vậy? Nói tôi nghe!” Anh chàng nói, “Màu vàng kim và trắng.” Tôi hỏi, “Anh có nói cho ai biết không?” Anh trả lời, “Dạ không, nhưng bạn đồng nghiệp của tôi cũng thấy.” Tôi nói, “Được, cứ im lặng nha.” Anh ta nói rằng không biết có thể giữ kín được không, vì anh ta nghĩ nếu anh thấy, thì người khác cũng thấy. Tôi nói, “Không sao đâu. Vậy anh thấy nhiều người có lắm hả?” Tôi chỉ trò chuyện với anh ta. Anh nói, “Không, không! Có thể vài ngàn người đến khách sạn này, nhưng chỉ một người có.”
Rất hiếm, ý anh ta là vậy. Tôi hỏi, “Vậy anh nghĩ sao? Tại sao có người có, có người không?” Anh trả lời, “Ồ, những người như vậy trong tâm phải rất là thuần khiết và làm những việc tốt.” Vì anh ta nói anh ta biết tôi vì tôi đi ra đi vô nhiều. Và anh nói, “Ngài thật là một người tốt, tử tế và rộng lượng – nên tôi không ngạc nhiên khi thấy như vậy.” Thí dụ như thế. Tôi gặp người ta ở khắp mọi nơi, nhiều khi không thể giấu được.
Phàm thân bên ngoài, có thể giấu, nhưng tâm linh thì không. Có người mù, có người không mù. Tôi chỉ nói cho quý vị biết rằng bất cứ mình làm gì, sẽ có người thấy. Hiểu không? (Dạ hiểu.) Hào quang chỉ là một chuyện. Nhưng có những người có năng lực siêu linh, họ cũng biết được rất nhiều.
Nhưng đừng lo. Nhiều khi quý vị phải làm theo nhân quả. Miễn là không cố tình hại người khác, hoặc không cố ý làm bất cứ gì. Nếu quý vị còn nghĩ mình làm sai thì hãy xin tha thứ. Nhưng chúng ta không hại ai, nên lỗi lầm không đến nỗi nào. Không đến nỗi sai lắm. Vì những chuyện lớn chúng ta đã tránh rồi. Chỉ là chuyện nhỏ nhặt này nọ thôi. Cố gắng cắt bớt, nếu được.
Có một câu hỏi thôi mà nói dài như vậy. (Con xin lỗi.) Còn gì nữa không? (Thưa Sư Phụ,) Nói đi, (cảm ơn Tình Thương, Công Lý và Lòng Từ Bi của Ngài.) Không có công lý. Tôi không có công lý với quý vị.
(Thưa Sư Phụ, có phải đây là một trong những hóa thân của Ngài?) Quý vị kiểm tra xem! Có thể là vậy. Có thể. (Dạ đúng.) Có thể là cả hai. Có thể là cả hai. Biết đâu đó? Đừng bận tâm. Được rồi. Tôi cũng không biết đây có phải là hóa thân không? Tôi không còn biết cái gì là thật trên thế giới này nữa, cưng à. Cứ nhận những gì mình có.
(Con xin cám ơn Thượng Ðế. Và con cũng chúc Thượng Ðế sang năm mới, trẻ mãi, đẹp mãi, đó là lòng mơ ước của con. Mỗi ngày con thiền, con đều cầu nguyện cho Thượng Ðế suốt…trẻ mãi, đẹp mãi. Hôm nay con được nhìn thấy Thượng Ðế trẻ mãi đẹp mãi, đúng với ước nguyện của con.) Cảm ơn. Vậy à? (Vâng.) Cảm ơn, cảm ơn. (Và con xin cám ơn Thượng Ðế, con gọi là Thượng Ðế từ lúc con xem băng Hungary. Trong lòng con chỉ có Ngài là Thượng Ðế, không dùng từ Sư Phụ nữa đó.) Rồi! Cũng được. Sao cũng được.
(Vâng, con xin cám ơn Ngài. Con không phải là đồng tu ở London. Con là đồng tu Thụy Điển, con là liên lạc viên của Thụy Điển, Angelholm. Trước tiên con cám ơn Thượng Đế. Lần thứ nhất lúc con thiền đến bốn, năm giờ sáng, con đi ngủ thì con có một giấc mơ. Con tỉnh dậy, con không biết là… Con đang mơ thì có điện thoại, con tỉnh dậy, trong lòng cứ nghĩ tại sao hôm nay con cứ nhắc đến Hungary, Hungary đó Thượng Đế. Hôm đó bên Hungary có truyền Tâm Ấn đặc biệt của Châu Âu. Vì trước đó hai tuần con có nghe được tin đó, nên con xin bên Hungary cho chúng con được bốn người sang đó. Nhưng mà sau hai tuần, họ trả lời là chật quá nên không được đó Thượng Đế. Thế là tự nhiên đêm con nằm mơ, con dậy, càng ngày con cứ bảo là, “Thượng Đế, Thượng Đế… Hungary, Hungary…” Con ngồi thiền khoảng đến 3h chiều thì nhận được điện thoại họ gọi điện cho con. Họ nói hôm nay có một sứ giả bên Hungary báo tin cho con là bên trung tâm của con có bốn người được đi dự truyền Tâm Ấn ở Hungary đó Thượng Đế. Và sau đó con sang Hungary, lần truyền Tâm Ấn về, con ngồi thiền con cảm thấy rất là khác đó Thượng Đế. Con cảm giác từng phút từng giây, con đều ở bên cạnh Ngài.)
Thành ra mới qua đây đó hả? (Vâng con lại kể cái lần này nữa. Con lại được Ngài cho con cơ hội lần thứ hai nữa. Và con mới bay qua đây từ tối hôm qua đó. Thì là con bay từ tối hôm qua đến hôm nay, con gái con báo tin ở đây có cuộc hội họp, thì con nói là gọi điện hỏi liên lạc viên ở đây xin phép cho con được đến dự buổi hội họp ở đây. Vâng! Thế là cuối cùng liên lạc viên đã chấp nhận cho con được qua đây đó Thượng Ðế. Cho nên con được hai lần Thượng Đế cho con cơ hội. Vâng, con xin cám ơn Thượng Ðế rất nhiều.) Không có chi. (Vâng, con xin cám ơn Ngài.) Không có chi.
(Thưa Sư Phụ!) Nói đi. (Con từ Trung Quốc Đại Lục đến.) Cô đến nữa sao! Chào cô! (Thay mặt đồng tu Trung Quốc, con chúc Sư Phụ Năm Mới Vui Vẻ.) Cảm ơn! Cảm ơn! (Chúng con xin chúc Sư Phụ dồi dào sức khỏe và Năm Mới Vui Vẻ.) Chúc quý vị cũng vậy nhé! (Con từ Thượng Hải đến. Khi con đến, nhiều đồng tu nơi cộng tu của con nói, “Hy vọng là sau khi chúng ta cộng tu xong và sau khi con gặp Sư Phụ tại Anh Quốc, con sẽ đại diện cho mỗi đồng tu...”) Làm sao quý vị biết là sẽ gặp tôi ở Anh Quốc mau vậy? (Dạ cảm ơn Sư Phụ. Con đã ở đây gần 3 tháng. Con đã chờ đợi ngày hôm nay để gặp Ngài. Ngày này cuối cùng cũng đã đến, con thật mừng.) Thảo nào tôi ngủ không yên, ăn không ngon. (Con cũng không ngủ được. Con xin chúc Sư Phụ một Năm Mới tràn đầy niềm vui.) Cảm ơn cô. Gửi lời chào mọi người nhé. (Xin chào mọi người.) Không, không. Chào mấy đồng tu ở Trung Hoa Đại Lục. (Ồ, Trung Hoa Đại Lục. Từ khi đến đây, con được đồng tu tại Anh Quốc tiếp đãi rất tử tế.) Dĩ nhiên rồi. (Con rất vui, rất vui.) Ừ. (Con sắp đi về, giờ con đã gặp được Sư Phụ. Con xin chia sẻ niềm vui với tất cả đồng tu ở Trung Quốc.) Rồi. (Cảm ơn Sư Phụ.) Không có chi.
Ðừng nói nhiều quá, mọi người sẽ đến, rồi sẽ không đủ chỗ cho họ. Không có gì chắc chắn. Tôi đến đây nhưng không nhất thiết là sẽ ở lại đây. Tôi đến rồi lại đi, giống như là ở Hungary vậy. Không phải tôi luôn ở đây. Nếu tôi ở lại được thì tốt, nhưng không có gì chắc chắn. Tôi nói không nhất thiết tôi đến đây, là sẽ ở lại đây. Cho nên tôi hy vọng cô ấy không nói với tất cả những người Trung Quốc rồi họ đến đây, mình sẽ không có chỗ.
Người kế. Còn ai nữa không? (Thưa Sư Phụ, con muốn nói cảm ơn Sư Phụ. Con không biết đã tìm kiếm Ngài bao nhiêu kiếp rồi. Cuối cùng, con đã tìm được Sư Phụ. Ngày Tâm Ấn, con cảm thấy như mình đang kết hôn. Năm nay, Sư Phụ trên đường đưa con về Nhà, con cảm thấy như vẫn còn trong tuần trăng mật. Con thành tâm xin chúc Sư Phụ sức khỏe dồi dào và vạn sự như ý. Xin cảm ơn Sư Phụ). Cảm ơn cô. Cảm ơn cô. (Con có một câu hỏi xin hỏi Ngài.) Được. (Mùa hè vừa qua con đi thăm gia đình tại Trung Quốc. Hiện con đang sống bên Anh. Khi con về thăm nhà, con giới thiệu giáo lý của Ngài đến gia đình) Quê nhà. (và bạn bè ở [quê] nhà, mẹ con và em gái con bây giờ đã ăn chay đều đặn mỗi tháng 10 ngày. Xin cảm ơn Sư Phụ!) Không có chi!
Nói đi, cưng! Sô-cô-la! (Xin cảm ơn Sư Phụ rất nhiều đã cho con cơ hội gia nhập vào gia đình này.) Anh thích à? Anh thích gia đình tôi? (Dạ, rất thích.) Họ rất vui, rất tốt, phải không? (Dạ, đúng như vậy.) Họ đối xử với anh tốt không? (Dạ, rất tốt.) Tốt. Nếu không thì cho tôi biết!
(Hôm nay là một ngày đầy xúc động và rất hạnh phúc đối với con, vì từ khi thọ Tâm Ấn, đây là lần đầu tiên con gặp Ngài.) Tôi không nhớ ra anh. Anh quý mến tôi hả? (Dạ rất quý.) Tốt. Tôi cũng quý anh. Tôi thích sô-cô-la. Anh ổn không? Thiền tốt không? (Dạ rất tốt.) Có câu hỏi nào không? (Con rất vui là...) Anh trông vui. (...ba con đã giới thiệu pháp môn này cho con.) Anh trông vui vẻ. (Dạ, con rất vui.) Tốt lắm! (Con rất yêu thích giáo lý của Sư Phụ và những lời Ngài nói. Con đọc nhiều sách của Sư Phụ và đủ thứ. Con rất hâm mộ các nghệ sĩ khi họ hát. Thật ra, con cũng là một nhạc sĩ.) Ồ. (Con rất muốn dùng một số giáo lý của Ngài trong những sáng tác của con.) Ðược chứ, anh cứ tự nhiên. Tự nhiên. (Con rất vui, rất, rất vui. Xin cảm ơn Sư Phụ rất nhiều.) Không có chi! Quý vị chưa ăn hết thức ăn hả? Cứ vừa ăn vừa nghe.