Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Thượng Đế Sẽ Tha Thứ Cho Chúng Ta Nếu Chúng Ta Tha Thứ Cho Người Khác Phần 4/9

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Không thể nào tôi, với màu da khác, nét mặt khác, đi vòng quanh thế giới phương Tây và đi vào một nơi rất đặc biệt như Cung điện Buckingham, mà lại không có người muốn biết về xuất thân của tôi. Ví dụ, nếu tôi ở đó. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Hoặc Quý bà Susan đã được huấn luyện để làm công việc này để bảo vệ Nữ hoàng – thành ra bà được tin cậy cả với Hoàng tử William, hoặc bà ấy tò mò đến mức không thể kiềm chế được bản thân. Bà ấy phải hỏi thôi!

Đôi khi người ta không biết phải hỏi gì khác khi họ gặp một người lần đầu tiên. Tôi không chắc nếu tôi là mẹ đỡ đầu của Hoàng tử William, tôi có thể kiềm chế bản thân và không hỏi quý bà kia, “Thực ra, bà từ đâu đến?” hay không. Bởi vì, theo ý kiến cá nhân, tôi cảm thấy Quý bà Susan Hussey từng là người được Nữ hoàng yêu mến, và Nữ hoàng muốn giữ bà ở lại cung điện để tiếp tục làm thêm bất cứ việc phụ tá nào mà bà thích làm cho vị tân vương. Và bà ấy là mẹ đỡ đầu của Hoàng tử William, nên bà rất được tôn trọng. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Tôi muốn nói với quý vị tại sao. Đó là lý do Nữ hoàng chắc hẳn đã vô cùng tin cậy bà ấy. Và Hoàng gia thì chắc hẳn tôn trọng bà ấy hết mực, tới mức họ mời bà làm mẹ đỡ đầu cho Hoàng tử William. Đó là một chuyện trọng đại. (Dạ, thưa Sư Phụ.)

Thế nên, vì ở bên cạnh Nữ hoàng, nên có lẽ bà ấy đã tự huấn luyện để luôn biết chắc là bất cứ ai đến gần Nữ hoàng đều phải có lý lịch tốt hoặc điều gì đó mà bà ấy nên biết phòng khi Nữ hoàng hỏi bà, “Quý bà đó từ đâu đến? Bà ấy là ai? Và bà ấy làm gì? Tại sao bà ấy lại muốn gặp tôi?” Ví dụ như vậy. Cho nên bà phải biết trước, khi là một phụ tá riêng luôn ở bên cạnh Nữ hoàng. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Nên có thể là do sự huấn luyện mà bà ấy làm như vậy.

Tôi hiểu quý vị nói gì vì tôi cũng đã đọc tin đó. Đầu tiên, tôi nghĩ, “Ồ, đó chỉ là một trường hợp. Không quan trọng lắm, không to tát.” Nhưng sau đó bà ấy đã phải từ chức. Còn bà giám đốc điều hành của tổ chức từ thiện, Bà Fulani, đã tức giận và nói với báo chí rằng bà cảm thấy bị ngược đãi trong Cung điện Buckingham. (Dạ.)

Không thể nào tôi, với màu da khác, nét mặt khác, đi vòng quanh thế giới phương Tây và đi vào một nơi rất đặc biệt như Cung điện Buckingham, mà lại không có người muốn biết về xuất thân của tôi. Ví dụ, nếu tôi ở đó. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Hoặc Quý bà Susan đã được huấn luyện để làm công việc này để bảo vệ Nữ hoàng – thành ra bà được tin cậy cả với Hoàng tử William, hoặc bà ấy tò mò đến mức không thể kiềm chế được bản thân. Bà ấy phải hỏi thôi! (Dạ.)

Dĩ nhiên, vì Bà Fulani trông khác. Tôi đã thấy hình của bà ấy. Bà ấy trông cũng rất thu hút với kiểu tóc đẹp, y phục đẹp và khuôn mặt đẹp này nọ. Và Quý bà Susan Hussey này có lẽ không biết trước về Bà Fulani này. Bà ấy chỉ hiếu kỳ hoặc đó là một thói quen hỏi Bà Fulani từ đâu đến, có lẽ chỉ là thật thà hoặc chỉ hiếu kỳ thôi. Bởi vì, “Ô! Sao lại như thế? Ô, quý bà như thế, quá xinh đẹp, sao mình chưa từng gặp qua? Và sao bà ấy thậm chí có vinh dự được mời vào Cung điện Buckingham dự tiệc chiêu đãi.” (Dạ.) [Sự kiện] rất đặc biệt. Không phải ai cũng có thể đến đó. Quý vị có thể đến đó không? Tôi có thể đến đó không? Không! (Dạ không. Không, thưa Sư Phụ.) Có lẽ quý vị có thể, chứ tôi thì không. Có lẽ quý vị vẫn còn trẻ và đẹp trai. Có lẽ quý vị thì có cơ hội. Chứ tôi, một bà già, làm gì ở đó?

Nên bà [Hussey] cũng rất ngạc nhiên, “Ồ, quý bà này từ đâu đến?” Dĩ nhiên, bà ấy biết Bà Fulani là công dân Anh, nhưng tổ tiên của bà thực sự đến từ đâu? Gốc gác của bà ấy là ở đâu? Chỉ hiếu kỳ hoặc thích biết. Tôi nghĩ vậy đó. Có lẽ tôi phán xét vì trường hợp khờ dại của tôi khi còn trẻ. (Vâng.)

Nhưng, dĩ nhiên, tôi đã bảo quý vị rằng tôi phải ở đó để nhìn thấy thái độ và cảm nhận từ trường của cuộc đàm thoại [thì mới biết rõ]. (Dạ, thưa Sư Phụ. Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Nhưng điểm chính là, Bà Fulani này cũng không phải là một nhân vật tầm thường. Bà là giám đốc điều hành của một tổ chức từ thiện. (Dạ.) Và có lẽ rất giỏi về lĩnh vực đó, bà ấy nổi tiếng đến mức thậm chí được mời vào cung điện của Vua. Điều rất quan trọng đó là bà ấy được mời đến Cung điện Hoàng gia. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Nên dĩ nhiên, điều này khiến bà [Hussey] hết sức hiếu kỳ, nên bà không kiềm chế được.

Bà cũng hỏi những người khác… một trong những vị khách cũng nói với báo chí rằng Quý bà Susan Hussey cũng hỏi ông từ đâu đến. Không chỉ hỏi mình Bà Fulani thôi. Và quý ông cũng đã trả lời với Quý bà Susan Hussey rằng ông đến từ đâu. Ông nói ông đến từ Manchester, thế thôi. Đại khái như thế. Và rồi bà [Hussey] không hỏi nữa.

Nhưng, thấy không, bởi vì có lẽ bên ngoài ông ấy trông không khác thường lắm – ông ấy. Nhưng bà ấy – Bà Fulani, trông khác thường. (Dạ, thưa Sư Phụ. Vâng.) Với kiểu tóc đẹp, trang phục và vẻ ngoài lộng lẫy, và đủ thứ như thế, người ta cảm thấy bị thu hút. Tôi chắc chắn rằng Quý bà Hussey không phải là người duy nhất hỏi bà ấy từ đâu đến. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Một phụ nữ thành đạt như vậy. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Và đóng góp cho nước Anh trong công việc lớn lao như thế.

Nên có lẽ bà [Hussey] chỉ cảm thấy như… có lẽ cuối cùng bà ấy muốn nói lời cảm ơn vì đã giúp đỡ [nước Anh] – “Dù bà đến từ đâu, đất nước đó – bà đã đến tận đây… cha mẹ và tổ tiên của bà cũng đã đến tận đây, và giờ bà đang giúp nước Anh. Xin hoan nghênh và cảm ơn.” Có lẽ cuối cùng, bà ấy đã muốn nói điều đó. Nếu là tôi, tôi sẽ muốn nói như vậy.

Và tôi thường nói những điều như thế… những điều tương tự. Cho nên, tôi không chắc, có lẽ đây là sự hiểu lầm hoặc là có lẽ vì Bà Fulani đã được hỏi 10.000 lần ở Anh rồi. Bà ấy nổi bật, chao ơi… biết làm gì đây? (Dạ, thưa Sư Phụ.) Bà ấy nổi bật. Người ta không thể không hỏi bà ấy câu hỏi đó. Tôi đoán không chỉ những người gốc Anh thực sự, hoặc những người Anh da trắng hỏi bà ấy thôi, mà mọi người từ nhiều quốc tịch khác cũng hỏi bà ấy. Vì bà ấy đang ở Anh, bà ấy trông không giống đa số những ai được gọi là người Anh. (Dạ, thưa Sư Phụ.)

Nên thực ra không phải lỗi của ai cả. Chỉ là Thượng Đế đã tạo ra chúng ta với rất nhiều màu da. (Dạ.) Tôi nghĩ vậy đó. Nhưng tôi xin lỗi Bà Fulani nếu tôi có xúc phạm bà theo bất kỳ cách nào, tôi không hề cố ý. Với tất cả sự tôn trọng, tôi thương tất cả mọi người. Và quý vị biết điều đó, phải không? (Dạ biết, thưa Sư Phụ. Dạ.) Tôi rất thương người da đen và người da màu. Tôi luôn gọi họ là “sô-cô-la.” Và họ thích vậy, họ thích lắm. Mỗi khi họ gặp tôi và họ đặt câu hỏi, họ nói, “Thưa Sư Phụ, Sô-cô-la có một câu hỏi.” Đại khái như thế. Tôi nói, “Được, mời. Mời. Cứ nói đi.”

Thế giới này là như vậy. Chúng ta có quá nhiều quốc tịch khác nhau, màu da khác nhau, công việc khác nhau, khát vọng khác nhau, quốc gia khác nhau. Và nếu mình ở một quốc gia khác, thay vì ở chính quốc gia của mình, thì chắc chắn sẽ có câu hỏi chúng ta từ đâu đến. Đó là điều chắc chắn. Vậy, nếu quý vị có dịp gần một người khác, nhưng không cùng màu da với quý vị, thì họ sẽ hỏi, “Quý vị từ đâu đến?” (Dạ.)

Ồ, họ hỏi những câu hỏi khác thậm chí còn gây lúng túng hơn – làm tôi cảm thấy lúng túng. Tôi từng được mời đến dạ tiệc ở Monaco, nơi Thân Vương Albert II đang ở. Đó là tiệc của ông ấy. Ông ấy đã mời những người tốt, v.v.. Và tôi đã may mắn. Không biết tại sao, tôi cũng được mời đến đó, chỉ là tình cờ. Tôi quên hỏi tại sao tôi được mời. Có lẽ họ sẽ nói với tôi tại sao, nhưng tôi không có cơ hội để hỏi.

Rồi, tôi đã tới đó, ngồi rất gần với vị Thân Vương và nhiều thành viên Hoàng gia khác. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Và người nào cũng hỏi tôi... họ đến và hỏi tôi, “Cô từ đâu đến?” và, “Cô tên gì?” Thế là tôi phải nói với họ đủ thứ. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Nên chỉ đọc ra giống như đã học thuộc lòng ở trường mẫu giáo hoặc trường tiểu học. Tôi nói, “Tôi tên như vậy, như vậy. Sinh năm một ngàn chín trăm gì đó, từ nơi như thế, như thế.” Thậm chí nói cả thành phố nơi tôi sinh ra nữa.

Thế là xong. Họ đi mất tiêu. Hoặc họ tiếp tục hỏi hoặc họ đi mất. Họ chưa kịp hỏi, tôi đã nói ngay rồi. Họ đến bắt tay thì tôi nói, “Tôi là người đó đó quê ở Âu Lạc (Việt Nam), sinh năm một ngàn chín trăm mấy, ở tỉnh nào, thành phố nào.” Như vậy đó. Tôi ngồi một mình không có bạn, không có ai, thế là họ đến nói, “Ồ! Bà không có đàn ông nào sao?” Tôi nói, “Không.” Nên họ nói, “Bà nên tìm một vị hôn phu, rồi bà có thể trở thành người Monaco.” Tôi nói, “Ý kiến hay. Cảm ơn bà. Tôi sẽ suy nghĩ về điều đó. Lời khuyên của bà rất quý báu. Cảm ơn bà rất nhiều vì đã thực sự quan tâm đến tôi.”

Và sau đó, tôi ra ngoài uống thức uống (không cồn), ở khu vực đồ uống, hay gì đó. Tôi quên mất tại sao mình đứng dậy khỏi bàn. Chắc là đã nghe đủ mấy câu hỏi về đàn ông này, và phải trả lời đủ rồi. Vì vậy, tôi bước ra ngoài. Tôi nói, “Ồ, tôi sẽ ra ngoài hít thở chút không khí trong lành,” hay gì đó.

Rồi lúc đó tôi gặp vị bác sĩ của tôi. Ông là bác sĩ của tôi, vào lúc đó. Tôi đã bị bệnh, và tôi đến đó (Monaco), rồi tôi khỏe hơn. Bác sĩ này đã điều trị cho tôi. Rồi, tôi thấy ông ấy. Tôi nói, “Chào ông,” này nọ. Sau khi cũng nói chuyện một lúc với bạn gái hoặc vị hôn thê của ông, rồi ông đi cùng tôi trở lại bàn của tôi. Thế là lập tức, tất cả phụ nữ tại bàn đó reo lên, “Ồ, bà đã tìm được cho mình một người đàn ông!” Trời ơi! “Bà đã tìm được cho mình một vị hôn phu.” Ôi Trời ơi. Đâu có nhanh như vậy, các cô em. Tôi rất lúng túng. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Tôi nói, “Không, không, không đâu. Xin lỗi. Ôi không phải. Người này đã có hôn thê rồi. Tôi chỉ là bệnh nhân của ông ấy. Ông là bác sĩ của tôi. Ông là bác sĩ gì gì đó.”

Và mọi người đều cảm thấy rất thất vọng. Tôi nhìn thấy khuôn mặt thất vọng của họ. Tôi đoán họ đang hy vọng tôi trở thành người Monaco nhanh như vậy, sau đó. Nhưng sự mong đợi của họ không thành sự thật. Vì vậy, họ trông như, “Ồ…,” như thất vọng. Tôi cũng không biết phải nói gì. Tôi rất lúng túng.

Cho nên, không quan trọng. Quý vị nổi bật nếu thuộc một chủng tộc khác và đến sống cùng hoặc hòa nhập với một chủng tộc khác. (Dạ, thưa Sư Phụ. Vâng.)

Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android