Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Tin Vào Nhân Loại Và Đức Tính Thiện Lành Là Giúp Đỡ Lẫn Nhau, Phần 1/7

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Trời ơi. Tôi luôn luôn ngạc nhiên, mỗi lần dùng gì đó, tôi ngạc nhiên. Tôi ngạc nhiên về trí thông minh của nhân loại và phước lành trong đời sống chúng ta là chúng ta có quá nhiều thứ, những thứ tuyệt vời như thế, bổ dưỡng như vậy. Và không biết từ đâu mà ra.

(Kính chào Sư Phụ!) Chào. Quý vị khỏe không? (Chúng con khỏe, thưa Sư Phụ. Thưa Sư Phụ, Ngài khỏe không ạ?) Tôi đang buồn ngủ. (Ồ.) May là quý vị làm mau một chút. Nếu quý vị chậm hơn chút nữa, tôi nghĩ quý vị không tìm thấy tôi đâu nữa. Tôi đã trở thành như người nằm bất động rồi. Rất buồn ngủ. Sau khi hứa với quý vị hôm nay chúng ta sẽ nói chuyện, thì tôi hối hận ngay. (Ồ.) Bởi vì lúc nói với quý vị, tôi lập tức hứa: “Ồ, được, chúng ta có thể làm”. Nhưng sau đó, tôi nhận ra là mình đã rất mệt mỏi trước đó rồi. (Dạ, thưa Sư Phụ.)

Cũng tốt là chúng ta có hệ thống này, mình sẽ ngẫu hứng hơn. Tự nhiên hơn. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Tưởng tượng nếu tôi có máy nhắc chữ và có người viết bài cho, như hầu hết các nhân vật quan trọng. Tôi coi như mình không phải nhân vật quan trọng, để không cảm thấy buồn. Không thấy buồn khi phải tự mình sửa chữa mọi thứ. (Dạ.) Và đọc từ sách, rồi dịch cho quý vị mọi thứ.

Mấy chàng trai, quý vị đã làm gì với thực đơn mà tôi đưa quý vị vậy? Tất cả đều có mặt ở đó chứ? (Dạ có, thưa Sư Phụ.) Người dưới lầu cũng đi lên chứ? Hai cậu? (Dạ có, thưa Sư Phụ.) Nghe đây. Tôi đã hướng dẫn, như một thực đơn thật, nên làm cái gì, cái gì, cái gì, và sau đó tôi nghe nói quý vị bỏ chung mọi thứ trộn với nhau vào một ổ bánh mì. Có phải vậy không? (Dạ phải, Sư Phụ.)

Chao ơi, quý vị làm tôi nhớ lại lần đầu tôi đến Đài Loan, tôi chiên khoai tây chiên cho mấy nam, nữ xuất gia. Và tôi nói: “Cứ ăn tự nhiên đi ha, bởi vì tôi phải chiên. Phải có người chiên, để quý vị có thể ăn khi khoai còn nóng”. Rồi khi tôi đi ra, tôi chỉ có một phần nhỏ, phần cuối cùng, để dành cho tôi. Mọi người đã ăn xong rồi. Nóng giòn. Nên tôi đi ra với một phần nhỏ cho mình và nói: “Thế nào? Có ngon không?” “Dạ ngon, dạ ngon. Chúng con cho hết khoai vào trà và ăn rất ngon. Chúng con nhúng khoai vào trà rồi”.

Còn quý vị làm ra một ổ bánh mì bánh mì mới toanh, chắc là ngon đó. Có ngon không? (Dạ ngon, thưa Sư Phụ.) (Dạ ngon thật, thưa Sư Phụ.) Quý vị làm kiểu gì vậy? Có một món ăn nhẹ kiểu Âu Lạc (Việt Nam), chỉ để ăn với cơm. Quý vị cũng có thể ăn với bánh mì. Nhưng không phải với pa-tê nấm, pho mát thuần chay, và… mấy thứ đó chung với nhau, và rồi tất cả… bất kỳ thứ gì tôi đã đưa cho. Ôi, Trời ơi. Nhưng mà ngon hả? (Dạ ngon, thưa Sư Phụ.) (Tuyệt vời, thưa Sư Phụ.) Chắc chứ? (Dạ chắc.) Vậy thì đưa tôi công thức đó nha. Để khi tôi có dịp làm nữa cho quý vị, thì tôi sẽ biết khẩu vị của quý vị như thế nào. Người nào đã làm bánh mì đó, hãy ghi lại công thức nha, với bao nhiêu rau bạc hà, chẳng hạn. Ghi thực đơn chính xác. Và bao nhiêu pa-tê nấm.

Ôi, chao ơi. Quý vị thích thật hả? Nói thật đi. (Dạ thật, thưa Sư Phụ. Đây là sự thật. Ngon lắm ạ.) (Chúng con rất thích.) Ồ. Đôi khi nhầm lẫn lại trở thành một công thức ngon sau đó. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Tương tự khoai tây chiên giòn. (Dạ.) Khoai tây rán giòn mỏng, rất mỏng, khoai tây lát mỏng rán giòn. (Dạ.) Khoai tây mỏng rán giòn cũng là nhầm lẫn. (Ồ.) Người ta làm nhầm và rồi hóa ra lại thấy ngon giòn, nên họ cứ làm tiếp. Cho nên có thể thực đơn của quý vị sẽ trở thành “hit” trên mạng, biết đâu chừng? Có thể đưa lên Mẹo Vặt Trong Ngày. Mà đừng đưa tên tôi lên, để lỡ nó không ngon.

Tôi đưa quý vị những thứ khác nhau, để có hương vị khác nhau. Như pho mát thuần chay, dĩ nhiên là để ăn với bánh mì. (Dạ.) Pho mát camembert thuần chay, ăn quá ngon, nên tôi nghĩ gửi cho quý vị một ít. Và rồi pa-tê nấm cũng ngon, tự làm ở nhà. (Dạ.) Nên tôi nghĩ gửi cho quý vị một ít. Và tôi nghĩ nếu người nào không thích cơm tấm bì Âu Lạc (Việt Nam), cơm tấm với bì thuần chay, thì họ sẽ ăn bánh mì Pháp với pa-tê nấm. (Dạ.) Và nếu người nào không thích pa-tê nấm, thì họ có thể ăn pho mát camembert thuần chay này và các loại phô mai thuần chay khác. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Tôi hoàn toàn dân chủ, thế mà quý vị bỏ chung tất cả với nhau!

(Chúng con đã thắc mắc là tại sao mọi thứ lại trộn chung với nhau.) Tôi biết. Chính tôi cũng thắc mắc. Sau khi quý vị ăn hết, tôi mới gọi. Nhân tiện tôi chỉ gọi thôi, và rồi quý vị cho tôi tất cả lời khen tuyệt vời này. Thật là tuyệt vời này kia. Tôi rất ngạc nhiên. Nên tôi mới hỏi là ai đã ăn gì, và thứ nào là tuyệt vời. Và rồi bí mật mới lộ ra: “Ồ, chúng con trộn chung hết lại, cho vào một ổ bánh mì rồi chia nhau”. Trời ơi.

Tôi nghĩ quý vị có lẽ không thích ăn cơm tấm với món đó. Ở Âu Lạc (Việt Nam) chúng tôi cũng ăn với bánh mì, như bánh mì kẹp. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Nên tôi cũng gửi gạo đi, nhưng có lẽ nấu cơm quá rườm rà, nên tôi nghĩ quý vị có thể ăn với bánh mì. Rồi tôi gửi cả bánh mì luôn, bất cứ gì tôi có ở đó, như bánh mì, bởi vì tôi nghĩ có thể quý vị không có sẵn ở đó. Nên tôi gửi bánh mì. Tôi nói: “Có thể làm bánh mì, quý vị có thể ăn với pa-tê nấm và pho mát”. Sau khi tôi gọi, thì ra mọi thứ trộn lẫn hết. Trời ơi. Vậy mà ngon hả? (Dạ, thưa Sư Phụ. Ngon tuyệt.) Chà, tôi rất mừng và rất ấn tượng.

“Host: Khi nhận được thức ăn ngon của Sư Phụ, một số thành viên đội Truyền hình Vô Thượng Sư đã bày tỏ lòng cảm kích đến Ngài với những lời sau đây:

Sư Phụ thương kính nhất, Đội ngũ vô cùng cảm kích vì thức ăn tuyệt vời! Đây là đôi lời họ viết để bày tỏ tình thương và lời cảm tạ của họ:

Cảm ơn tình thương của Sư Phụ. Bánh mì Âu Lạc (Việt Nam) thật ngon và đầy hương vị, với đủ thành phần ngon khác nhau.

Cám ơn Sư Phụ cho đám con bánh mì siêu ngon quá và nhiều tình thương.

Mấy sư huynh hỏi con món ăn Âu Lạc (Việt Nam) này có ngon không. Con nói con là người ăn nhiều nhất hôm nay. Vậy con nghĩ là Ngài biết câu trả lời. Cảm ơn SP đã cho chúng con một kỷ niệm tuyệt vời như vậy.

Con thích bánh mì có đầy pho mát, pa-tê nấm và đủ thứ thành phần khác. Nó kích thích vị giác của con. Thật là ngon! Cảm ơn SP đã thương yêu và gia trì.

Con rất thích món ăn này và nghĩ là bánh mì thật siêu việt và thật ngon! Cảm ơn Sư Phụ đã nghĩ tới chúng con.

Cảm ơn Sư Phụ thật nhiều đã gửi bánh mì thơm ngon và các thành phần đầy yêu thương. Con rất thích.

Bánh mì thật là ngon, đủ mọi thành phần và tình thương. Cảm ơn Sư Phụ thật nhiều.

Đây là bánh mì ngon nhất con từng được ăn! Trước đây con có ăn vài kiểu khác, nhưng chưa bao giờ thấy ngon như thế này ~ Cảm ơn Sư Phụ đã ưu ái chia sẻ.

Bánh mì thực sự ngon. Cảm ơn Sư Phụ đã Thương Yêu và Gia Trì!”

Tôi thắc mắc có phải món gì cũng ngon đối với quý vị, hay là nó ngon thật. Được rồi, lần sau, tôi sẽ thử. Đưa tôi công thức đi. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Và có lẽ tôi thử ăn để xem có ngon không, rồi chúng ta có thể mách cho mọi người. Nhưng đây là mấy thứ chế biến phức tạp. Tôi không biết họ có bán trong siêu thị hay không. Đây là những món Âu Lạc (Việt Nam). Nhưng có lẽ mọi người có thể đặt mua ở nhà hàng Âu Lạc (Việt Nam). (Dạ, thưa Sư Phụ.)

Món cơm tấm này, lúc đầu, tôi gửi riêng cho mấy người Âu Lạc (Việt Nam) ở chung với quý vị. Vì tôi nghĩ mấy người khác không biết gì về món này, nên tôi chỉ gửi cho mấy người Âu Lạc (Việt Nam). Dạ, thưa Sư Phụ. Cơm tấm và các thứ. Đó là cho người Âu Lạc (Việt Nam), họ gọi là cơm tấm bì. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Rồi tôi gửi những thứ khác cho quý vị, cho những người không biết món ăn Âu Lạc (Việt Nam), chỉ để ăn thử thôi. Nhưng tôi nói đó là để chia sẻ. Chia sẻ. Nếu quý vị thích ăn thử. Tôi nói hãy cho họ ít thôi, để lỡ họ không thích, và rồi lãng phí món cơm Âu Lạc (Việt Nam) đặc biệt. Làm rất công phu. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Món đặc biệt. Bởi vì không phải ở đâu cũng có món này. Hiểu không? (Dạ, thưa Sư Phụ. Chúng con hiểu.) Món ăn mà tôi đưa cho quý vị, quý vị phải đặt mua đặc biệt. Và chỉ có một số người biết cách làm. Thế hệ lớn tuổi hơn. Người Mỹ gốc Âu Lạc (Việt Nam) hoặc người nói tiếng Anh gốc Âu Lạc (Việt Nam), thì đừng hỏi họ. Họ còn không biết đánh vần món đó ra sao. Có lẽ họ chưa từng nghe nói tới.

Món ăn này, bình thường là dành cho người nghèo. Tôi nghĩ tôi đã có nói về điều này trước đây rồi. Không chắc có được thu lại không. Bởi vì, các nông phu, họ trồng lúa và chỉ chọn những hạt gạo tròn đầy và hoàn hảo để bán cho những người giàu hơn. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Phần còn lại, phần trấu. Biết không, họ sàng kỹ, rồi họ ăn phần đó. Phần gạo bị vỡ, bị nát. Hầu hết phần còn sót lại, không ai muốn mua. (Dạ.) Và họ không có tiền để mua thịt [heo], nên họ chỉ dùng da [heo]; họ mua da [heo] – da thì rẻ hơn. (Dạ.) Rồi họ cắt nhỏ ra giống vậy, và họ ăn với cơm tấm này và với rau thơm và rau sống. Các loại rau đặc biệt, không phải mọi thứ; như dưa leo, dưa leo thái sợi hoặc một ít cà rốt thái sợi, cũng như rau thơm, như rau bạc hà và ngò, và rau màu tím này, chúng ta gọi là gì? (Rau tía tô.) Tía tô. (Dạ, tía tô.) Tôi biết tên đó, chỉ quên thôi. Tốt, tốt. Họ cũng dùng nó làm dầu mỹ phẩm.

Tưởng tượng xem, làm sao có thể chiết xuất dầu từ lá đó? Quý vị đã thấy lá đó, phải không? (Dạ.) Nó rất mỏng, giống như giấy. Và có màu tím, màu tím đậm. Cũng có màu xanh nữa. Nhưng từ rau tía tô đó, họ thậm chí ép ra dầu. Để làm mỹ phẩm. Tưởng tượng xem? (Ôi chao.) Tưởng tượng xem, con người chúng ta có thể làm ra dầu từ tất cả mọi thứ. Chúng ta ép ra dầu từ mọi thứ. Có thể thấy, ngay cả hạt hướng dương này nọ cũng chứa rất nhiều dầu. (Dạ, Sư Phụ.) Hoặc có thể là quả ô liu. (Dạ, Sư Phụ.) Quả ô liu, mình có thể làm ra dầu từ quả ô liu, bởi vì nếu cắt trái ô liu ra, thì mình thấy bên trong có chút dầu rỉ ra. (Dạ, thưa Sư Phụ.)

Nhưng những lá tía tô này mỏng như giấy lau vậy. Làm sao mà ép ra dầu được chứ? (Dạ.) Mà thực ra là nó có dầu. Tôi đã nhìn thấy rồi, trước đây. (Ôi chà. Thật kỳ diệu.) Để thoa lên da, phụ nữ. Và cũng để làm thuốc, loại thuốc gì đó. (Ồ.) Tưởng tượng được không? (Ôi chao.) Chiếc lá nhỏ đáng thương. Tôi không biết, có lẽ họ cũng làm ra dầu từ hạt của nó. Tôi không thể tưởng tượng là mấy lá này lại có thể cho ra dầu. Quý vị tưởng tượng được không? (Dạ không, thưa Sư Phụ.) Có lẽ là hạt của cây, của cây tía tô. Thôi không quan trọng.

Tôi nghĩ con người thật kỳ diệu. Càng ngày họ càng kỳ diệu, luôn luôn, với tất cả những điều kỳ diệu mà Thượng Đế ban cho chúng ta. Nhưng một số người quá ngu ngốc và tà ác đến nỗi họ không muốn vui hưởng những gì mình có. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Cứ đi ra ngoài phá hủy mọi thứ và giết người. Trời ơi. Những kẻ ngu ngốc như vậy. Họ là dã thú vô ơn. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Tôi chỉ có thể nói thế, tôi chỉ có thể nói vậy.

Bởi vì, mỗi lần tôi ăn gì, tôi đều cảm thấy rất biết ơn. (Dạ, Sư Phụ.) Và tôi luôn tự hỏi: “Ồ, những thứ này, làm sao họ có thể ép ra dầu được? (Dạ đúng. Đúng ạ.) Và làm sao họ có thể trồng được một loại bắp rất lớn và ngọt như thế? Và rồi khoai tây, thậm chí cả những thứ đó. (Dạ.) Khoai lang và ồ, hãy nhìn dưa leo – thật ngon ngọt. Và những quả cam… ” Mỗi lần tôi ăn thứ gì đó, tôi ngạc nhiên, thấy biết ơn với sự ngạc nhiên. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Làm sao mà Địa Cầu, đất, trông rắn chắc và nâu như vậy và như là không có gì, nhưng lại cho rất nhiều dưỡng chất để trái cây mọc như thế, và ngon ngọt như thế. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Và còn có thể làm ra dầu từ một số loại đó. Ngay cả bắp, họ cũng làm dầu từ bắp. Dầu bắp. (Dạ, thưa Sư Phụ. Dạ đúng vậy.) Và nhiều loại dầu khác, tôi tự hỏi, thậm chí dầu gạo. Làm sao? Quý vị thấy gạo khi chưa được nấu chín, hạt rất nhỏ và rất khô, có màu trắng, nhìn không có vẻ là có dầu hay gì cả. Thế mà họ có thể làm ra dầu gạo. (Dạ, thưa Sư Phụ.)

Trời ơi. Tôi luôn luôn ngạc nhiên, mỗi lần dùng gì đó, tôi ngạc nhiên. Tôi ngạc nhiên về trí thông minh của nhân loại và phước lành trong đời sống chúng ta là chúng ta có quá nhiều thứ, những thứ tuyệt vời như thế, bổ dưỡng như vậy. Và không biết từ đâu mà ra. (Dạ.) Như dầu gạo, dầu bắp. (Dạ.) Tôi không biết họ có dầu lúa mạch hay dầu lúa mì không? Có không? Có thể họ có. (Dạ.) Có lẽ họ chưa cần. Bằng không, họ sẽ ép chúng cho ra dầu thôi. Để chiên khoai tây xắt sợi. (Dạ, thưa Sư Phụ.)

Tôi thực sự luôn luôn sống trong sự ngạc nhiên mỗi ngày. Tôi không dám lãng phí bất cứ gì. Tôi chỉ múc ra một phần để ăn, để thức ăn còn lại sẽ vẫn sạch, (Dạ, thưa Sư Phụ.) rồi sau đó tôi đi rất xa để cho người-thân-động vật nào đó mà ăn được món đó, ăn chung với chất đạm, rau và trái cây. Và bánh mì và chuối. Ví dụ, như thế đó. Tôi cho họ ăn bất cứ thứ gì tôi có. Nhưng không bẩn. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Không dơ. Tôi múc ra đĩa riêng, rồi ăn phần đó, và nếu tôi cần ăn thêm, thì lấy thêm cho vào đĩa. Và sau đó, thứ gì còn lại, thì tôi cho người-thân-động vật, và nếu quá ít thì tôi cho thêm. (Dạ.) Tôi hâm thêm cơm hoặc để thêm trái cây, hoặc thêm bánh mì cho họ. Bình thường thì tôi chỉ cho bánh mì và chuối – đơn giản hơn. Chỉ là, đôi khi, có thứ gì đó còn dư, và họ thích món đó. Tôi bảo rồi. Họ chỉ ăn bánh mì khi họ không có lựa chọn, khi không có gì khác. (Dạ, thưa Sư Phụ.)

Chờ đến khi họ ăn loại bánh mì mà quý vị đã làm hôm qua thì tôi nghĩ họ sẽ không ăn bất cứ gì khác. Theo cách quý vị diễn tả, quý vị rất biết ơn, cuồng món đó. Có thể tôi sẽ mất họ. Nếu họ ăn bánh mì của quý vị, tôi sẽ mất họ. Họ sẽ hỏi địa chỉ của quý vị ở đâu? Họ sẽ hỏi xin tên của quý vị, cái người làm ra bánh mì đó và địa chỉ email, mọi thứ. Để rồi họ sẽ di cư đến nơi của quý vị và chờ đợi. Sau đó, quý vị sẽ quá bận rộn bởi vì nhà hàng của quý vị sẽ đầy loại khách hàng rất biết thưởng thức này.

Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android