Ồ, nhân tiện, tôi chợt nhớ muốn nói với quý vị rằng nội trong bốn ngày, tôi có ba chọn lựa. Chọn lựa thứ nhất là cùng tận, đó là tôi sẽ bị giết chết bởi vì lực tà sẽ dùng một số phương tiện bi thảm để giết tôi. Thì tôi có thể phải chết, và không có ai ở đó để giúp tôi hoặc biết về điều đó cho tới khi có lẽ rất, rất lâu về sau. Tôi không thấy là khi nào. Lựa chọn khác là tôi phải ra đi thật xa nơi không ai biết tôi, hy vọng rằng lực tà sẽ không tìm được kẻ nào phù hợp để giết tôi ở đó. Lựa chọn thứ ba... Tôi phải ngưng một chút. Ừ. Tôi cảm thấy đỡ hơn rồi. Tôi chỉ quá xúc động nên phải ngừng một chút.
Lựa chọn thứ ba là lựa chọn tốt, lựa chọn may mắn, rằng tôi có thể sống, sẽ sống, và tiếp tục ở bên quý vị, chia sẻ với quý vị lời dạy từ Thiên Đàng và thậm chí có thể nói cho quý vị biết bất cứ gì mà tôi được phép nói nhờ Ân Điển của tất cả chư Phật và Thượng Đế. Ngay cả trong phàm thân, không Minh Sư nào có thể nói cho quý vị biết tất cả mọi điều. Đức Phật có lần nói rằng những gì Ngài nói cho đệ tử biết chỉ như một nhúm lá cây trong tay Ngài so với toàn bộ lá rừng trên Địa Cầu này. Cho nên quý vị biết Ngài có thể nói được bao nhiêu và có bao nhiêu điều Ngài vẫn không thể nói. Đồng thời, bởi vì mất nhiều thời gian và các cơ quan trong cơ thể các đệ tử không phải lúc nào cũng nhạy bén đủ để hiểu tất cả mọi điều.
Có nhớ một lần Đức Phật nói với Tôn giả A Nan, thị giả tận tâm nhất của Phật, rằng Ngài, Đức Phật, đã đạt được siêu lực lượng nào đó để Ngài có thể ở lại trong cõi vật chất mãi mãi nếu chúng ta muốn. Và Ngài đã hỏi A Nan. Lần đầu, A Nan kiểu như buồn ngủ, không nghe thấy, không nói gì hết. Lần thứ hai, A Nan cũng không nghe thấy, không đáp lời, không phản ứng gì hết. Lần thứ ba, Đức Phật hỏi lần nữa, A Nan cũng không nói gì hết. Nếu Tôn giả A Nan nói: “Ôi, Bạch Đức Thế Tôn, xin Ngài ở lại với chúng con mãi mãi bởi vì chúng con cần Ngài. Chúng sinh chúng con ở đây trong cõi ta bà đau khổ cần Ngài rất nhiều”. Nhưng Tôn giả không nói gì hết.
Nên sau đó, Ma Vương tới nói với Đức Phật: “Vâng, ba tháng nữa, Ngài phải rời dương thế bởi vì không ai muốn Ngài [ở lại]”. Quý vị thấy đó, mỗi một điều Đức Phật hỏi, hoặc bất kỳ Minh Sư nào hỏi quý vị thì không thể quá ba lần – nếu quý vị không trả lời. Thành ra Đức Phật rời khỏi chúng ta. Đây là nỗi thương tiếc lớn nhất trong lòng tôi. Nếu Đức Phật còn đây, thế giới chúng ta đã tốt hơn rất nhiều – một địa đàng cho tất cả vui hưởng. Bởi vì nếu Đức Phật còn tiếp tục tại thế, thì Đức Phật sẽ không chỉ dạy vài ngàn đệ tử thôi, mà ngày càng nhiều hơn, và lòng Từ Bi của Ngài, giáo lý nhân từ của Ngài sẽ lan truyền khắp thế giới. Thì thế giới chúng ta đã thay đổi rồi.
Ngày nay, chúng ta có nhiều kỹ thuật cao hơn và đủ loại tiện nghi cùng giao thông để giáo lý của Đức Phật không những được in theo cách truyền thống trong vài quyển sách ở đâu đó trong thư viện hoặc trong chùa chiền nào đó, mà còn lan truyền khắp Địa Cầu. Ý tôi nói, không phải vì tất cả tăng ni tụng kinh, mà vì những lời từ chính Đức Phật, chính Ngài, bằng chính tiếng nói của Ngài, mang Lực Lượng khổng lồ đánh thức con người. Còn không, nếu chỉ bằng cách đọc kinh điển mà chúng ta trở nên khai ngộ và cải biến thế giới, thì chúng ta có được điều đó từ lâu rồi, bởi vì có hàng triệu Phật tử. Có lẽ hàng trăm ngàn hoặc hàng triệu tăng ni tụng kinh Phật mỗi ngày, [nhưng] chẳng có gì thay đổi ở thế giới này. Do đó, có sự khác biệt khi chính vị Minh Sư nói. Bởi vì mọi điều đều bắt nguồn từ một vị Minh Sư khai ngộ như Đức Phật hoặc Chúa Giê-su sẽ có, ôi Trời ơi, Lực Lượng khổng lồ để đánh thức tâm hồn, tâm trí và linh hồn ngự trong con người và cũng trong những chúng sinh khác nữa. Không giống nhau khi mình lặp lại những lời dạy đó bằng giọng nói của chính mình, bởi vì quý vị không có đủ lực lượng trong lời nói của mình để truyền vào thế giới, tới người đời ngoài kia. Chính quý vị cũng biết điều đó.
Nhân tiện nói, đừng lo lắng quá nhiều về điều đó. Tôi chỉ cho quý vị biết, để lỡ như. Biết không, Vua Nghiệp Quả cho tôi biết tất cả điều đó: về tình trạng sinh tử trong bốn ngày của tôi. Và Ông cũng tiết lộ cho tôi cách để vượt qua sự hãm hại bi thảm mà ma vương sẽ áp đặt lên tôi – bởi lực của khoảng trống-nghiệp này, lực tà. Nhưng tôi không chắc… À, tôi cảm thấy mình có thể làm được. Nhưng vẫn còn 5% không chắc chắn. À, để cảm thấy khẳng định, tôi ráng tin rằng mình có thể làm được. Nhưng ai biết được, nếu nghiệp thế gian cộng vào hoàn cảnh của tôi nữa – thì, tôi phải thành thật nói là tôi không thể chắc chắn.
Trong trường hợp lựa chọn số một chẳng may xảy ra, và lựa chọn thứ hai và thứ ba thất bại, thì hãy biết rằng tôi thương quý vị rất nhiều, luôn luôn, bất cứ lúc nào. Tôi luôn luôn thương quý vị dù ở đây hay trên Thiên Đàng, thấp hay cao, hoặc Thiên Đàng của tôi trên kia. Tôi luôn luôn ở bên quý vị, giúp đỡ, hỗ trợ quý vị, bảo vệ, cứu rỗi quý vị và thăng hoa quý vị bằng bất kỳ cách nào có thể. Tôi sẽ không bao giờ rời xa quý vị. Nhưng quý vị cũng phải ráng hết sức để xứng đáng với Lực Lượng của tất cả chư Thánh Hiền, nghĩa là Lực Lượng của chư Phật, Bồ Tát trong mười phương, trong mọi thời đại, và Lực Lượng của Thượng Đế Toàn Năng đang ráng giúp quý vị. Xin hãy xứng đáng. Ráng hết sức. Vậy thôi. Quý vị chỉ cần làm như vậy. Ráng hết sức mình.
Giả sử có chuyện gì xảy ra cho tôi và quý vị không nghe gì từ tôi, không gặp tôi nữa, thì xin hãy tiếp tục tu hành càng nhiều càng tốt. Và rồi quý vị tiếp tục làm Truyền Hình Vô Thượng Sư cho tới khi quý vị không thể làm nữa. Quý vị đã được huấn luyện nhiều năm rồi và quý vị biết phải làm gì. Nếu tôi không còn ở đó nữa để chỉnh sửa, để chỉ dẫn, hoặc để gợi ý bất cứ gì mới, hoặc để giúp quý vị về mặt hữu hình, thì tôi sẽ giúp về mặt tâm linh. Tôi sẽ luôn ở đó với quý vị. Chỉ cần bình tâm; hướng nội. Thì quý vị sẽ nghe, sẽ thấy, sẽ cảm nhận, sẽ biết những gì tôi đang muốn nói với quý vị. Chỉ cần thuần khiết, tĩnh lặng bên trong, thì quý vị sẽ nghe được, sẽ biết, sẽ cảm nhận được. Cầu mong quý vị được ban phước mãi mãi. Amen. Cảm ơn quý vị.
Và liên quan đến sự ra đi của phàm thân tôi, trong trường hợp điều đó thật sự xảy ra, đừng oán trách bất cứ gì hết; chỉ là có lẽ nghiệp thế gian lại quá lớn, cùng với ma thuật độc ác, và lực tà. Bà phù thủy này không chỉ có một mình bà ta, mà còn có 510 tín đồ – toàn là quỷ dữ, kẻ độc ác, xấu xa; đồng khí tương cầu. Nên không dễ dàng cho lắm. Được biết, khi Đức Phật còn tại thế, trong ba tháng, vì nghiệp của các đệ tử quá nặng, Đức Phật không có gì để ăn. Ngài phải ăn thức ăn của ngựa. Và đó là ở Ấn Độ. Ở phương Đông, người ta vẫn còn tôn kính các sư tăng hơn, họ quen với lời dạy nhẹ nhàng, và họ được dạy dỗ tôn kính những người tu hành. Dù vậy, Ngài vẫn bị đối xử như thế, và suýt chết – với người anh họ lăn đá xuống người Ngài, hay muốn giết Ngài, nhưng chỉ có thể cắt đứt một ngón chân của Ngài thôi. Và Chúa Giê-su đã bị bắt bớ ngay từ khi Ngài đi ra giảng Chân Lý, và rồi cuối cùng bị đóng đinh trên thập tự giá như vậy đó.
Bởi vì trần gian này có năng lượng rất thô – không dung thứ, không nhân từ chút nào, do những hành động bạo lực của con người. Kể từ bao lâu rồi – biết không, chúng ta không thể đếm. Cho nên thỉnh thoảng, có sự cố trong hệ thống, như đại dịch, bệnh dịch, sự tàn phá do thiên tai, chiến tranh, v.v. Tuy nhiên, vẫn không đủ để rửa sạch nghiệp của Địa Cầu. Cho nên bây giờ thời điểm lớn lao đang xảy ra – có thể chúng ta đang đối mặt với tận thế. Tất cả thiên thần, tất cả các cõi Thiên Đàng, tất cả chư Phật và các vị Minh Sư, ngay cả Thượng Đế Toàn Năng, đã ráng giúp chúng ta. Nhưng chúng ta cần phải sử dụng công cụ có thể giúp mình. Chúng ta phải đi theo con đường có thể cho mình tự do giải thoát. Nhưng chúng ta không làm. Không làm. Bởi vì nếu chúng ta gây ra bạo lực, thì bạo lực sẽ quay trở lại với chúng ta như hiệu ứng boomerang. Như, “Gieo nhân gì, gặt quả nấy”.
Và những vị Giúp Đỡ chỉ có thể ráng hết sức và rơi lệ mà thôi; các Ngài làm gì có thể làm. Nhưng chúng ta là những nhân vật chính, phải tự giúp chính mình, để hiển lộ Phật Tánh chân chính – tối thiểu tới mức độ nào đó. Nếu không nhận biết được, nếu chưa đạt được quả vị Phật, thì tối thiểu chúng ta phải thể hiện lòng nhân ái ở một mức độ nào đó. Và chúng ta phải thể hiện địa vị con cái nhân từ của Thượng Đế. Nếu không, chúng ta sẽ không nhận được gì giống vậy. Nếu tiếp tục gây ra bạo lực đối với tha nhân cũng như với mọi chúng sinh khác, thì chúng ta không thể nhận lại gì khác, ngoại trừ những gì chúng ta đã gieo. Gieo nhân nào, gặt quả nấy. Bất cứ nghiệp nào quý vị gây ra, quý vị sẽ lãnh quả báo giống vậy.
Tôn giáo nào cũng nói cùng một điều: Thiên Chúa giáo nói vậy, Phật giáo nói vậy; Kỳ Na giáo nói giống vậy, Ấn Độ giáo nói giống vậy; Hồi giáo cũng nói giống vậy. Có điều chúng ta phải tìm hiểu và thực hành. Phải tìm hiểu giáo lý trong đó, trong chính tôn giáo của mình, và hãy thực hành giáo lý đó. Thì chúng ta sẽ biết. Nếu không thì chư Thánh Hiền, hay Đức Phật không thể làm được gì nhiều hơn nữa.